Bác Vương nghe được suy nghĩ của Tần Thập thì nở nụ cười: "Được, được, được, Tiểu Tần có chí lớn, bác sẽ giúp cho con!" Bà chỉ mong Tần Thập nuôi được mình, vậy thì với đôi bên đều là chuyện tốt.
Tần Thập bật cười, cầm bát đũa lên. Bác Vương đã quen thấy cô như vậy, vội vã nói: "Mau ăn đi, ăn xong bác đưa con đi tìm việc!"
Tần Thập sảng khoái đồng ý: "Cảm ơn bác Vương ạ!" Nói xong lại hào hứng ăn như hổ đói.
Nói đến bác Vương, chuyện bà thích nhất là bán đồ ăn, địa phương thích nhất chính là thị trường đồ ăn, nếu không người ta cũng không gọi bà là "bác hàng ăn" mà gọi bằng họ của bà. Bác hàng ăn rất nhiệt tình, dẫn Tần Thập đã đặc biệt tắm sơ qua, hiên ngang đi một mạch vào trong chợ.
Chợ này nằm ở phía tây thành phố, là nơi mua bán một số loại rau quả và trái cây tươi số lượng lớn.
Tần Thập vốn ôm một "tấm lòng đầy nhiệt huyết" mà đi tìm việc. Đến nơi rồi, cô dáo dác nhìn, hỏi: "Bác Vương, bác nói xem con làm gì được đây ạ?"
Bác hàng ăn đáp một cách đầy hiển nhiên: "Con người Tiểu Tần nhanh nhẹn, tính tình tháo vác, chỉ cần chúng ta đi tìm là sẽ tìm được thôi!"
Tần Thập gật đầu, cũng nghiêm túc đi dạo vài chỗ với bà. Mấy sạp hàng thấy Tần Thập tuy cao ráo, nhưng lại quá gầy, sợ cô không làm được mấy công việc nặng nhọc cần nhiều sức như giao hàng hay khuân vác thì đã từ chối trước khi cô định lên tiếng.
Bác hàng ăn đi một vòng, chủ các sạp hàng không chê Tần Thập nhỏ con, lại thấy cô là con gái, nên không muốn thuê, thì chính bà cũng không nỡ để Tần Thập làm mấy công việc mệt mỏi lại không tìm được bao nhiêu tiền kia.
Trên đường đi, Tần Thập cong môi bảo: "Bác à, con không sợ chịu khổ, cũng không sợ mệt, có việc bác cứ yên tâm đề cử!"
Cô giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng rực rỡ, tóc dài lay động, nụ cười trong mắt làm người ta sửng sốt. Bác gái Vương thở dài, lời đầy chân thành: "Tiểu Tần là đứa bé ngoan, bác biết. Ôi chao, để bác nói thế này. Bác có một họ hàng xa ở cách đây mấy cây số, nhà họ làm vật liệu nội thất, ngày nào cũng cần người khuân hàng lên xe, hơi mệt nhưng lương cao. Tiểu Tần có muốn..."
Tần Thập nghe rất nghiêm túc: "Được ạ, phiền bác hỏi thử giúp con."
Bác gái hàng ăn vui mừng nhìn cô: "Được, vậy con đợi bác trước, để bác gọi điện thoại!"
Tần Thậm đi qua trạm xe cách đó không xa, đứng đợi. Nhác thấy biểu cảm của bác Vương khi thì sốt ruột, khi lại nóng nảy, trong đầu thầm nghĩ - đã là bà con xa, cuộc sống của bác gái không tốt cũng không thấy giúp đỡ, hẳn cũng không phải thân thiết gì. Ngay lúc này, Tần Thập đã quyết định, mình phải sống khấm khá hơn!
"Được, được, vậy thì cảm ơn cháu cả nhiều!" Bên kia cúp ngay điện thoại, nét cười trên mặt bác Vương rút đi. Bà bước nhanh đến trước mặt Tần Thập: "Ngày mai con phải mặc cho tươm tất vào nhé! Cũng ít để bị người ta lạnh nhạt!"
"Dạ."
Kể tử khi muốn tìm một công việc ổn định, Tần Thập vẫn luôn quan tâm tin tức gần đây, chú ý xem bên nào đang tuyển người để mình có thể ứng tuyển.
Cô đang lười biếng nằm trên giường, cầm trong tay báo mới hôm nay, hai mắt chợt sáng lên; cô bật ngồi dậy.
Hồng Phong, sản nghiệp của tập đoàn nhà họ Tô, tuyển bảo vệ, chỉ được một người, lương tháng 5000, điều kiện: khuôn mặt dễ nhìn, trình độ học vấn đại học, phải có kinh nghiệm cùng vị trí, tính tình thật thà, dễ gần.
Ánh sáng trong mắt Tần Thập nhạt đi. Trình độ đại học? Từ nhỏ cô đã ở chùa, trụ trì có dạy cô rất nhiều thứ, nhưng cô lấy bằng đại học ở đâu ra? Tần Thập thở dài: "Cứ làm khuâng vác trước thôi vậy!"
Khóe môi Tần Thập nhếch thành một nụ cười: "Mình tin sau này mình tuyệt đối không chỉ là công nhân khuâng vác!"
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong thì đột nhiên nhớ đến lời bác Vương nói với mình, phải sửa soạn cho đàng hoàng. May mà Tần Thập trước nay sáng sủa, chỉ cần chỉnh trang thêm đôi chút thì nom càng dễ nhìn.
Để tiết kiệm tiền, cô toàn tự cắt tóc, cũng rất đơn giản, kỹ năng còn không tệ. Cô giơ dao lên, tiếp tục tiếp kiện tiền cắt tóc. Tần Thập rất hài lòng với thành quả của mình.
Lúc đi ngang qua nhà bác Vương, cô chào một tiếng rồi mới đi, còn huýt sáo, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Theo lời bác Vương thì chắc là chỗ này.
Tần Thập nhìn xung quanh, đúng là có vật liệu, có xe chở hàng. Xác định mục tiêu xong, cô mới đi đến trước mặt một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng: "Xin chào, tôi là Tần Thập, tôi tới xin việc, là bác Vương giới thiệu hôm qua ấy ạ."
Người đàn ông áo sơ mi trắng không vui phất tay: "Đi đi, đừng làm phiền công việc của ông đây!"
Tần Thập thoáng sửng sốt, đứng ngây ra tại chỗ không động đậy. Người quản lý lại đột nhiên quay đầu hỏi một câu: "Bác Vương? Bác Vương nào?"
"Bác Vương ở hẻm Đông Thành ạ." Tần Thập nói rõ từng chữ, sắc mặt như thường.
"À vậy à..." Áo trắng suy nghĩ rồi nói: "Việc thì đồng ý rồi, nhưng tôi không biết cô làm được không."
Tần Thập cười, đi thẳng đến đống vật liệu, dễ dàng nhấc một thanh gỗ dài lên. Cô vác nó cả đoạn đường, đặt lên trên xe hàng, rồi mới xoay người, quay đầu nhìn áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi trắng rõ ràng không muốn nhận cô dễ dàng như vậy: "Tôi chưa từng thấy cô gái nào chịu đựng được công việc này. Thế này đi, tôi cho cô một tháng thử việc, thời gian thử việc không có lương, cô làm tốt thì ở lại, không thì cô tự đi, đừng có làm ông ngứa mắt."
Hắn vừa nói như vậy, Tần Thập đã hiểu ngay ý đồ của hắn, nhưng cố sao cô không muốn cứ bỏ qua như vậy: "Được, chỉ một tháng thôi."
Áo trắng cười khinh miệt: "Làm việc đi!"
Tần Thập lặng lẽ xoay người, tham gia vào công việc khuâng vác. Cô phải nuôi sống mình. Không có học vấn, không có quan hệ, ở một thành phố nhỏ như thế này, cô cần một đường sống. Như cô từng nói, cô không sợ khổ cực, vậy nên dù biết áo sơ mi trắng cố tình gây khó dễ, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt xông lên. Chỉ cần kiếm được tiền, cô sẽ không sợ mình vô dụng. Cô là Tần Thập, trước nay cô luôn tin tưởng, đường cùng cũng là đường, cô cứ đi thôi!
Mệt nhọc cả ngày, khi trở lại cái ổ của mình, cô đã mệt đến mức không muốn nói chuyện. Cô rót một ly nước, nước còn chưa lạnh, cô đã ngủ say sưa. Khi bác Vương đến nơi, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì có phần đau lòng. Vốn dĩ bà lo Tần Thập về nhà không có ai nấu cơm cho cô ăn, cô mệt mỏi cả ngày, lại là lần đầu tiên làm công việc như vậy, có khi thằng cháu kia của bà đã làm khó con bé rồi!
Tần Thập ngủ rất say, vừa thϊếp đi đã ngủ đến sáng. Cô xem thời gian rồi lập tức ngồi bật dậy. Nguy rồi! Cô rửa mặt qua loa rồi chạy ra khỏi nhà như một cơn gió. Đợi đến khi bác Vương kịp nhận ra, cô đã bỏ khỏi con hẻm. Tốc độ này là cô có được vì từ nhỏ đã chạy trốn những kẻ đuổi theo bắt nạt.
Tần Thập là trẻ mồ côi, từ khi lọt lòng đã bị bố mẹ từ bỏ, có thể thành người là không biết đã tốn bao nhiêu công sức. Cô từng lo lắng đề phòng, cũng từng buồn bã, vắng lặng.
Trụ trì từng nói cô có duyên với cửa phật, nhưng tâm chưa đủ. Cô không nhìn được máu và hình ảnh bạo lực. Chuyện này cũng liên quan đến tuổi thơ của cô.
Tần Thập bây giờ đang chạy như bay, không khác gì thuở nhỏ các sư, huynh đệ đuổi cô chạy khắp núi, nhưng không có ai đuổi kịp tốc độ của cô.
"Nguy rồi nguy rồi, quy định nói người thử việc phải đến sớm hơn người làm chính thức một tiếng!" Nếu như cô bắt xe, thời gian sẽ đủ dùng, nhưng Tần Thập nghèo xơ nghèo xác, nào có dư tiền đi xe? Bây giờ cô sợ nhất là nghe ai đó nhắc đến tiền của cô. Tiền, tiền, tiền, bà đây đang bận kiếm tiền này! Không có đâu!
Tất nhiên kẻ đòi tiền của cô cũng chỉ có đám côn đồ cô quen ở hẻm Đông Thành, cuối cùng bị Tần Thập một gậy đánh bay.
Người đi đường chưa từng thấy ai có thể chạy nhanh như vậy, rối rít vây xem. Tần Thập âm thầm đổ mồ hôi. Cô chưa từng thấy nhiều người rảnh rỗi như vậy! Đúng lúc này, Tần Thập gặp đèn đỏ, cô lập tức dừng lại. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là cô sẽ đến kịp. Cô lau mồ hôi trên trán. May mà bà đây khỏe, nếu không...
Khuôn mặt khinh khỉnh của áo sơ mi trắng đã hiện ra trước mặt cô. Tần Thập lắc đầu, đèn đã chuyển xanh. Ngay khi cô chuẩn bị chạy thật nhanh, trên đường truyền đến tiếng huyên náo.
"Cướp, cướp, bắt nó!"
Một người trung niên mặc áo sơ mi đen, tay cầm túi xách lao ra giữa đường phố, sau lưng hắn là một phụ nữ trung niên, mồ hôi đầm đìa, còn không ngừng kêu "bắt cướp".
Nhìn thấy chuyện như vậy, cũng có mấy người tốt bụng chạy đến giúp. Bọn họ đuổi nhau một đường, Tần Thập nhìn ngây ra. Rõ ràng kia là rùa đua với thỏ! Không đúng. Cô lại nhìn. Tên cướp kia còn quay đầu lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, phải gọi là khỉ so với gấu!
Mắt thấy có ba người thanh niên tham gia, Tần Thập cũng thấy yên lòng, toang muốn đi tiếp. Ngờ đâu, tên cướp kia chạy một mạch, không chỉ đâm vào Tần Thập mà còn một cước đá mất đôi giày đẹp nhất của cô. Cô còn nhịn thế nào nữa!
"Đứng lại cho bà!" Cô đột nhiên quát một tiếng, tên cướp thoáng khựng lại, rồi chạy tiếp. Họ chạy từ đường phố ồn ào đến trung tâm đông đúc, Tần Thập bám riết không tha.
"Bắt nó! Cô bé, tôi cho cô mười ngàn!" Người phụ nữ đi khập khiễng đến thở hồng hộc. Tần Thập nghe xong, hai mắt sáng lấp lánh. Mười ngàn? Sau đó, trong đầu cô như có tiếng sét. Đó là ba tháng lương của cô đó!
Thuốc trợ tim đâu! Tim cô đang kêu gào! Đuổi, phải đuổi! So tốc độ chân với bà mày? Mày còn non lắm!
Vậy là, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng "hoàng tráng" như thế này. Một cô gái tóc dài dũng mãnh lạ thường đuổi theo một tên đàn ông trung niên áo đen, nghiến răng nghiến lợi, mắt lóe ánh sáng.
Hôm nay, các nhân viên trong tập đoàn Tô thị cùng đi ăn, phó tốc giám đốc hiếm hoi xuất hiện. Tô Danh Việt phục sức quý giá, tao nhã lễ độ, thấu hiểu lòng người.
Đường Long Xương là một thế giới phồn hoa, ít nhất là đối với những nhân viên văn phòng "5 đến 9", còn đối với Tần Thập, nó giống như một giấc mơ.
Tô Danh Việt vừa ra khỏi nhà hàng đã thấy một tên đàn ông chạy như bay đến, sau lưng là một cô gái tóc dài bám sát lấy. Dáng người cô dong dỏng cao, nhìn rất quen.
Vệ sĩ bên cạnh nàng đưa tay ra cản người, Tô Danh Việt vô cùng thản nhiên để mặc "con gấu" kia lao về phía mình.
Nhưng tên đàn ông kia chưa kịp đến trước người nàng đã đột nhiên khuỵu xuống. Tô Danh Việt ngẩng đầu lên, một khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời xuất hiện trước mắt nàng, bên trên có lẽ còn nhiều thêm mấy phần đắc ý: "Dám so tốc độ với bà, rút kinh nghiệm nhé!"
Trước khi vệ sĩ kịp lên tiếng, Tô Danh Việt đã mở lời: "Tần Thập."
Tần Thập ngẩng đầu, vẻ đắc ý nhạt đi, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ: "Là cô à?"
Tô Danh Việt vừa định đáp lời đã nghe Tần Thập nói: "Khoan, tôi có chuyện quan trọng phải làm!"
Tô Danh Việt lặng lẽ mỉm cười. Người bên cạnh không hiểu nổi vì sao phó tổng giám đốc sang trọng, cao quý lại khách sáo với một kẻ áo quần rách rưới, chưa kể... hình như còn là rất dịu dàng.
Tần Thập đạp một cú vào lưng người đàn ông. Người phụ nữ bị cướp kia cũng vừa chạy đến. Cô trả lại túi cho bà ấy, cười rực rỡ, nhìn chằm chằm bà ấy.
Người phụ nữ kia kịp phản ứng, lấy từ trong túi xách ra mười ngàn tệ: "Cảm ơn cô bé nhé!"
Thì ra số tiền trong túi xách này là bà ấy chuẩn bị để làm phẫu thuật cho chồng mình. Tiền phẫu thuật rất cao, bà ấy phải bán phần bất động sản của mình đi mới gom đủ năm trăm ngàn. Vì tìm về, bà ấy còn treo thưởng thù lao mười ngàn, trọng thưởng cho "người hùng", Tần Thập chính là người hùng đó.
Tần Thập im lặng không nói gì, nụ cười tắt mất.
"Dì ơi, hay là dì cầm lại đi ạ."
Tần Thập ơi là Tần Thập, mày hiểu nhất là mùi vị đau khổ của cái nghèo, sao mày nhẫn tâm lấy tiền cứu mạng của người ta! Rồi cô khẽ cười: "Thanh niên có tay có chân, tất nhiên sẽ không thiếu tiền."
Người phụ nữ kia cảm kích nhìn cô, trong mắt Tần Thập toàn là nụ cười: "Dì đi nhanh đi ạ, cứu người quan trọng."
Tô Danh Việt nhìn thấy tất cả. Nàng ngước mắt lên, mỉm cười: "Tần Thập có muốn đến làm ở Hồng Phong của chúng tôi không?"
Tần Thập thoáng sửng sốt.
"Công việc bảo vệ, không biết Tần Thập có ngại gì không?" Tô Danh Việt lại hỏi.
Tần Thập chần chừ: "Có được không? Tôi không có học vấn đại học." Cô nói đúng sự thật.
Tô Danh Việt bật cười: "Đi dặn dò, nói bảo vệ của Hồng Phong không cần tuyển nữa."
"Dạ, phó giám đốc!"
Tô Danh Việt cười dịu dàng: "Tôi nói được là được."
Có lẽ, Tần Thập cả đời cũng không quên được ánh sáng trên khuôn mặt nàng, một loại ánh sáng cao vời vợi. Cô muốn thân cận, nhưng trong thời khắc này, cô cũng chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn.