Phong Huống đang đợi bên ngoài thì di động đột ngột vang lên. Hai bên mới nói được mấy câu, đã thấy cô chủ nhỏ vội vã đi ra. Trong hẻm nhỏ Đông Thành, cô cả dịu dàng, đoan trang nhà ông ta ôm một người trong lòng, sắt mặt bình yên, nếu quan sát kĩ sẽ nhận ra nét buồn bã giữa hàng mày. Tô Danh Việt ngẩng đầu gọi: "Chú Phong ơi."
Phong Huống vội vã đi tới: "Cô cả của tôi ơi, cô..." Ông ta vội vã đón lấy người trong lòng nàng, khẽ nhíu mày: "Bị thương?" Trong giọng điệu là sự chán ghét.
Tô Danh Việt đáp: "Là cô ấy cứu Danh Việt."
Bấy giờ, sắc mặt Phong Huống mới thoáng dễ chịu hơn.
"Nếu cô ấy cứu cô cả, vậy chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện gần đây."
"Tất nhiên."
Tô Danh Việt nhìn Tần Thập đang mê man, thì thầm tên của cô. Hình như đây là lần đầu tiên nàng làm quen với một người như thế này! Tần Thập, Tần Thập - nàng lập lại cái tên đó, nhẩm ra mấy phần thương tiếc. Nghe nói hẻm Đông Thành lắm người nhiều ma, có rất nhiều trẻ con bị bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng. Thế là, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt, lặng im của Tần Thập. Cô có phải là một trong số đó không?
Tô Danh Việt bấy giờ không biết, người này về sau sẽ đáng thương đến mức nào, đôi lúc thậm chí làm nàng đau lòng đến mức nửa đêm khó ngủ, trằn trọc triền miên.
Mấy trăm mét quanh đây có một bệnh viện nhỏ. Phong Huống lái xe đến nơi này. Tô Danh Việt nhìn qua cửa sổ mà hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại. Phong Huống chú ý đến sắc mặt nàng, vội nói: "Cô bé này mất máu nhiều quá, phải cứu chữa ngay."
Lúc này, Tô Danh Việt mới lặng lẽ ôm Tần Thập lên. Trước đó nàng đã rất kinh ngạc khi Tần Thập nhìn thì cao gầy mà cân nặng lại nhẹ như vậy. Toàn thân đầy xương, chẳng trách lại cứng đầu như thế! Nàng thầm than trong lòng, lại tự ôm cô vào bệnh viện.
Phong Huống thấy cô chủ tự ra tay thì hơi bối rối: "Cô cả, cô..." Dù sao cũng không nên đối xử tốt với hạng lưu manh như vậy chứ?
Tô Danh Việt vẫn ôm riết lấy Tần Thập, như phật ý: "Chú Phong, Danh Việt nói rồi, cô ấy là người cứu mạng con." Âm giọng vẫn như thường ngày, nhưng dường như lạnh đi mấy phần.
Phong Huống đột nhiên vả vào gáy mình. Sao ông ta quên được nhỉ! Mẹ ruột của cô cả Tô cũng xuất thân nghèo khổ mà! Phong Huống hối hận không kịp, không còn cách nào khác, đành đi theo sau lưng cô cả Tô, không dám lỡ lời nữa.
May mà Tần Thập không được mấy lượng thịt, nếu không Tô Danh Việt tử tế ôm cô lên sẽ lại tự đập vào chân mình. Nàng nhìn người trong lòng, có phần hoảng hốt. Một người rực rỡ như ánh mặt trời như thế này sao có thể yên lặng? Nàng chỉ mới gặp cô, vậy mà đã ôm cô đi cả đoạn - Tô Danh Việt cười. Chẳng lẽ kiếp trước tôi nợ cô à?
Nàng để bệnh viện cầm máu cho Tần Thập. May mà vết thương không chạm đến gân cốt. Tô Danh Việt phấn khởi ngồi bên cạnh giường bên, dịu dàng gọt táo. Phong Huống tận mắt nhìn thấy tất cả chuyện này, chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Đường đường là người thừa kế tập đoàn nhà họ Tô, lại có ngày hạ mình gọt trái cây cho một con nhỏ nghèo hèn, bẩn thỉu? Đây là điều ông ta không hiểu nổi, cũng không đồng ý.
Tô Danh Việt nhìn người đứng cách đó mấy bước, lẳng lặng lên tiếng: "Chú Phong, đợi cô ấy tỉnh lại rồi chúng ta về."
Phong Huống nghe được như vậy cũng vui vẻ: "Dạ, cô cả!" Tô Danh Việt miễn cưỡng cười, đặt trái cây đã gọt xong vào đĩa, chậm rãi đứng dậy: "Chú Phong đi chuẩn bị đi."
Phong Huống dè dặt nhìn nàng rồi xoay người đi. Thật ra thì có gì để chuẩn bị đâu.
Tô Danh Việt đứng thẳng nhìn xuống người trên giường bệnh. Vẻ mặt cô rất bình yên. Nàng đã quen sống cuộc sống thường ngày vây giữa xum xoe, nịnh nọt, quanh co dò xét, có thể gặp một người ngây thơ, hồn nhiên như thế này, thật sự hiếm có khó tìm. Tần Thập ngủ say sưa, không hề biết có người đang vui vẻ vì sự tồn tại của mình.
Con người Tô Danh Việt dịu dàng hào phóng, điềm tĩnh, biết tự kiềm chế. Nàng làm việc mềm, cứng đúng dịp, chính trực lại khoan dung, là một người nối nghiệp xứng danh của ông cụ Tô, cũng là phó tổng giám đốc trên dưới tập đoàn nhà họ Tô đều kính sợ.
Năm gần mười bảy, nàng đã học được cách lặng lẽ hoàn thành một việc. Xuất thân đặc biệt khiến nàng từ nhỏ đã đối mặt với vô số tâm tư trong vòng xoáy danh lợi. Nàng đã từng vùng vẫy, nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt khẩn thiết của ông Tô, nàng lựa chọn chấp nhận, lặng lẽ trở thành một người lãnh đạo, lặng lẽ đi lên đến đỉnh cao.
Khi nàng đang thất thần, Tần Thập dần tỉnh dậy. Ánh sáng đột ngột làm cô không mở nổi mắt. Tô Danh Việt đưa tay ra che đi ánh sáng trước mắt cô: "Cô tỉnh rồi?"
Hiểu được ý tốt của người trước mặt, Tần Thập nở một nụ cười tươi tắn: "Tôi là Tần Thập." Cô rất sợ người ta không biết mình là Tần Thập, một lần nữa vươn tay đến trước người Tô Danh Việt: "Rất vui được gặp cô."
Tô Danh Việt khẽ bật cười, cũng đưa tay ra, giọng y hệt: "Cũng rất vui được gặp cô."
Hai mắt Tần Thập sáng lên. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay người đối diện: "Cô không e ngại tôi à?"
Tô Danh Việt cười càng dịu dàng: "E ngại cái gì?"
Hai mắt Tần Thập híp thành một đường thẳng: "Đúng nhỉ. Ngoài hơi nghèo ra, tôi có gì không bằng nhà giàu các cô!" Giọng điệu thản nhiên như vậy làm Tô Danh Việt thoáng ngạc nhiên một phen. Người này rất thấu đáo, suy nghĩ cũng thấu đáo, chẳng trách có thể tươi cười rực rỡ như vậy.
"Trong mắt tôi, cô đủ tốt rồi." Tô Danh Việt nói thẳng.
Tần Thập thản nhiên nhìn nàng: "Bà đây tốt không, cô biết thế nào?"
Ánh mắt Tô Danh Việt dịu dàng: "Đoán."
Chút ngả ngớn trong mắt Tần Thập vỡ tan tành, ánh mắt lại dâng lên ấm áp: "Tôi không thích ai đánh giá mình, nhưng mà cô, tôi thích!"
Tô Danh Việt hơi sửng sốt. Đã nghe Tần Thập nói tiếp: "Cô biết mọi người gọi tôi là gì không?"
"Là gì?"
"Côn đồ Tần Thập." Như để phối hợp với cách gọi này, cô còn cố tình tự cười giễu. Tô Danh Việt thàm nghĩ, đúng là hơi lưu manh. Nhưng mà, rất đáng yêu.
Tần Thập tất nhiên không biết suy nghĩ của nàng, thuận miệng hỏi: "Cô tên gì?"
Tô Danh Việt mở miệng vừa định trả lời, ngay lúc này, Phong Huống vội vàng chạy đến, sắc mặt lo lắng: "Cô cả ơi!"
Tô Danh Việt nhìn Tần Thập một cái rồi đi ra: "Chuyện gì ạ?"
Phong Huống nhỏ giọng nói: "Hồng Phong có chuyện rồi ạ."
Ánh mắt Tô Danh Việt tối đi. Nàng quay đầu nhìn Tần Thập. Tần Thập thấy không còn vấn đề gì nữa, đang định leo xuống giường bệnh, xem ra là không nằm yên nổi.
Tô Danh Việt đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng bảo: "Bây giờ tôi phải đi, cô dưỡng thương cho tốt."
Tần Thập vẫn cười nhìn nàng: "Được."
Cô đã quen với ly biệt. Cô tiểu thư này vừa nhìn là biết không thuộc cùng thế giới với mình, có giữ lại cũng vô dụng, huống chi cô chưa bao giờ muốn giữ nàng lại. Nhưng khi Tô Danh Việt buông ra câu nói kia, trong lòng cô vẫn có gì đó xao động. Nhưng như vậy thì có thể chứng minh điều gì?
Phong Huống theo sát sau lưng Tô Danh Việt, lúc gần rời khỏi còn trừng mắt với Tần Thập, như đang cảnh cáo, lại tỏ vẻ khinh thường. Tần Thập bĩu môi mặc kệ. Cô nhìn ra cây ngô đồng xanh tươi bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm - cô cả kia là người như thế nào?
Rồi sau đó, cô cảm thấy mình đang mơ giữa ban ngày.
Tô Danh Việt vội vã chạy từ bệnh viện vắng vẻ đến cao ốc Hồng Phong phồn hoa. Hồng Phong, một phần quan trọng trong sản nghiệp nhà họ Tô, độc quyền gần một nửa tài sản và mạng lưới giao thiệp ở thành phố An.
Lúc này, mặt trời chói chang, đúng là giữa Ngọ. Cao ốc Hồng Phong lại vây đầy người, ầm ĩ không thôi. Người ta tốp năm tốp ba nghị luận, nghe đâu là bảo vệ của tòa nhà vô tình đánh người ta tàn tật, suýt nữa là gây ra án mạng. Nay có người đến làm ầm lên, quyết tâm muốn phá hoại danh tiếng của Hồng Phong.
Người thân đặt người kia lên băng ca, cố sao còn ngăn trước cửa chính Hồng Phong, không chỉ ảnh hưởng đến công việc mà còn khiến khách hàng xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không biết là ai trong đám người la lên: "Cô cả Tô tới kìa!"
Xung quanh đột nhiên im bặt. Tô Danh Việt đoan trang, điềm tĩnh, không sợ không rối, theo sau là Phong Huống và một số nhân vật cấp cao của Hồng Phong, xuất hiện.
Người nhà bên kia đến gây chuyện nhìn thấy Tô Danh Việt thì lại than trời trách đất một trận. Chưa đợi cô cả Tô nói gì, người này đã tự biến mình thành người đau khổ nhất thế gian.
Tô Danh Việt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn nghe bà ta trình bày hết, đoạn quay đầu nói với quản lý cấp cao của Hồng Phong: "Mang trà lên." Rồi lập tức quay sang nói với người phụ nữ đang tràn đầy uất ức kia: "Hồng Phong không bạc đãi ai đâu, có chuyện gì bác từ từ nói ạ." Nàng đưa nước trà thượng hạng cho người phụ nữ, sắc mặt như thường, xử sự cũng phù hợp.
Người phụ nữ lại đập tách trà xuống đất: "Bớt vờ vịt đi! Hồng Phong mấy người xui người đánh con trai tôi sắp tàn phế, hôm nay các người nói gì cũng phải trả lời công bằng cho chúng tôi!"
Vị quản lý kia vừa định lên tiếng, Tô Danh Việt đã xua tay: "Bác muốn công bằng, tôi cũng cần mặt mũi. Người ta nói mua bán phải công bằng." Ánh mắt nàng phóng về phía người đàn ông trên băng ca: "Đi, đến xem camera giám sát."
"Bảo vệ ra tay quá nặng, chúng tôi xin gánh trách nhiệm, phía Hồng Phong sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh. Nhưng mà, con trai bác phạm tội trộm cắp, bác muốn tính như thế nào?"
Giọng Tô Danh Việt rất nhẹ nhàng, hệt như chỉ đang tán gẫu.
Bên kia thấy cô cho người đi xem camera thì vội vã nói: "Hồng Phong chịu bồi thường thì chúng tôi cũng sẵn lòng sắp xếp." Nói đến cuối thì có phần giảm khí thế.
Tô Danh Việt cười: "Tất nhiên rồi."
Sóng gió kết thúc, người người khen ngợi cô cả Tô xử sự bình tĩnh, không chèn ép người ta.
Tô Danh Việt than thở: "Cho nhân viên an ninh kia một khoản tiền rồi tìm người mới đi."
"Dạ, phó giám đốc."
Tô Danh Việt lặng lẽ tựa ra ghế, nhắm mắt lại. Ai cũng nói cô cả Tô dịu dàng hiền lành, gặp chuyện gì cũng luôn giữ nụ cười, tỉnh táo giải quyết. Nhưng chỉ có nàng mới biết, có nhiều lúc, nàng chẳng hề muốn cười.
Bố từng bảo với nàng, nụ cười là lưỡi dao mềm mại, có thể tự vệ, cũng có thể ngăn địch.
Nhưng cô đột nhiên nhớ đến người hôm nay mình gặp, bỗng thấy có phần hâm mộ. Cuộc sống của người đó thật tự tại. Nhớ đến nụ cười rực rỡ của cô, nơi đáy mắt Tô Danh Việt càng dịu dàng.
Tuy là trước khi đi, Tô Danh Việt đã thanh toán toàn bộ viện phí, Tần Thập vẫn rời khỏi bệnh viện rất sớm. Với tình huống như cô, bị thương nhẹ đã phải nằm trong phòng bệnh, vậy nếu một ngày kia Tần Thập bị đánh chết thì hoặc là bị đánh chết, hoặc bị bọn đòi nợ ép chết.
Hẻm Đông Thành bỗng yên ổn hơn nhiều. Tần Thập mấy hôm chưa về, mấy tên côn đồ thường lang thang trên đường phố cũng yên phận hơn. Bác gái bán thức ăn cứ ngây người, còn chú ba hay nghe radio nhà bên cũng đâm nhàm chán. Tần Thập không thế về.
Vậy nên, khi Tần Thập nghênh ngang lồ lộ bên ngoài hẻm Đông Thành, ai ai cũng rất vui vẻ. Cuối cùng "dân anh chị" nhiệt tình kia cũng trở lại!
Tần Thập cười: "Nhọc mọi người lo lắng rồi!"
Cô đi thẳng về cái ổ của mình. Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy một mảnh hỗn độn. Xem ra trong mấy ngày cô không ở đây, đám côn đồ kia vẫn không bỏ qua cho cô. Chúng không tìm được cô nên kéo đến đây làm bậy. Cô xoay người đi ngược lại: "Xem ra lại phải qua nhà bác Vương ăn chùa rồi!"
Bác Vương mà cô nhắc đến chính là bác gái hàng ăn kia. Bà không có con, có Tần Thập ở đây, ngược lại bà cũng yên tâm hơn. Nhưng thỉnh thoảng cũng khó tránh bữa ăn nhiều thêm một đôi đũa.
Tần Thập nghĩ, cô nên tìm một công việc đàng hoàng, ít nhất cũng phải có thu nhập ổn định. Không hiểu vì sao, từ khi gặp được thiên kim kia, người thường không quan tâm hình tượng như cô lại bỗng cảm thấy một ngày kia mình cũng nên mặc một "cây" đồ như vậy.
Mà muốn mua quần áo, thì đầu tiên phải tìm việc đã. Cô nghĩ như vậy xong thì cũng yên tâm đi chùa cơm. Có tiền rồi, ít ra cô không cần cứ thỉnh thoảng lại đi ăn quỵt nữa!