Bạn Gái Nhà Tôi Là Thiên Kim

Chương 2

Đây cũng là lý do đám côn đồ kia dám trắng trợn mang kiếm đến đối phó với Tần Thập.

Nếu Tần Thập không còn võ nghệ năm nào, chỉ sợ hẻm Đông Thành lại nhiều thêm một con ma.

"Tranh thủ lúc nó bị thương bắt nó lại! Hôm nay ông mày phải chơi được nó!" Mặt Thất gia vô cùng tàn bạo. Tần Thập trợn mắt với hắn, chỉ dùng mấy cú đá đã hất văng hết bọn lâu la quanh người.

"Hừ! Nói phét không biết ngượng! Bà mày là người mày động vào được chắc!"

Cô thoắt cái đã cướp được thanh kiếm. Khi lưỡi kiếm sắc bén kề vào cổ Thất gia, cuối cùng con hẻm cũng về lại yên tĩnh.

Tần Thập đanh mặt, cười hỏi: "Tôi nói này Thất gia, chơi tiếp trận này không?"

Hai chân Thất gia đã run rẩy. Kiếm mình chuẩn bị lại bị người ta kề vào cổ, cái cảm giác này! Với cả Tần Thập cũng không phải hạng xoàng xĩnh. Ánh mắt hắn rơi xuống cánh tay bị thương của Tần Thập. Nó còn đang chảy máu. Mà Tần Thập đang nhìn hắn vô cùng không thân thiện.

Hắn quỳ ngay xuống đất: "Chị hai Tần Thập tha mạng!"

Những tên còn lại tuy là côn đồ nhưng cũng chưa được thấy "trận lớn" nào, chỉ biết kéo đại đến, đều là tên thủ lĩnh đang quỳ dưới đất giật dây, thấy Tần Thập dũng mãnh như vậy, bị thương vẫn còn sức đả hổ, thì vô cùng sợ hãi.

"Chị hai Tần Thập, xin chị tha mạng!

Tần Thập cười một tiếng, kiếm dài trong tay khẽ động đậy, dọa cho Thất gia phải rụt cổ lại, in thin thít, giọng run rẩy, răng như đập vào nhau: "Tần Thập, Tần... Thập."

"Thất gia oai vệ mà cũng có hôm nay, đúng là mở mang tầm mắt!" Tần Thập cao giọng mỉa mai.

"Không, không, chị mới là đại ca, chị mới là đại ca!"

Tần Thập khinh bỉ nhìn hắn: "Ít ra vẻ ủn mông bà đây đi."

Oai phong đã đủ, Tần Thập hỏi: "Sau này gặp bà có biết làm gì chưa?"

Đám người dưới đất như được đại xá, Thất gia gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ, dạ biết! Sau này thấy chị hai, bọn em đi đường vòng!

Tần Thập nghe vậy cũng thấy hài lòng. Cô vừa định thả hắn ra thì nhác thấy một cô gái nhìn như công chúa từ đằng xa đang kinh ngạc nhìn mình, nhìn thì chắc là bị mình dọa rồi.

Thất gia cũng nhìn thấy cô gái. Nhân lúc Tần Thập lơ đãng, hắn đẩy cô sang một bên: "Bắt con bé kia cho tao!"

Tô Danh Việt kịp phản ứng, đoán là đám người kia thấy tiền nảy lòng tham, nhưng nàng không biết vì sao Tần Thập với cánh tay phải đẫm máu và nụ cười ấm áp kỳ lạ trên mặt lại khiến mình bỗng sợ đến cứng cả người.

Tần Thập nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, vung tay lên là đã ném đi. Cảnh này rơi vào trong mắt Tô Danh Việt. Nàng chỉ cảm thấy động tác tay kia quá đẹp mắt!

"Vl, đau!" Tần Thập ôm lấy cánh tay phải, trán rỉ mồ hôi.

Đám côn đồ kia còn chưa đi được mấy bước đã bị đá của Tần Thập đập trúng, cố sao nó còn đập vào khớp xương của bọn chúng.

Đầu óc Tô Danh Việt cũng tỉnh táo. Nàng toang đi ngay về phía Tần Thập, nhưng ánh mắt rơi vào kiếm trong tay cô lại thoáng ngập ngừng. Tần Thập thấy thế thì hứng thú nhìn nàng, tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Một nụ cười dịu dàng chớp mắt xuất hiện. Ánh nắng rọi xuống khuôn mặt nàng, đẹp đẽ như thần tiên. Đứng trước hình ảnh như vậy, Tần Thập thoáng sửng sốt. Đã bao lâu rồi cô chưa được thấy một điều tốt đẹp như vậy? Trong mười năm trí nhớ, trước sau cô chỉ có bị người ta bỏ rơi. Cha mẹ, rồi các thầy, ni. Không có ai cười với cô như vậy, cũng không có ai hiên ngang tiến về phía cô.

Lúc này, Tần Thập ngơ ngác nắm thanh kiếm trong tay, trong lòng lại đột nhiên tản ra một khoảng trống lớn.

Ở giữa khoảng trống đó, Tô Danh Việt dịu dàng, chân thành bước đến, không hề sợ hãi, thản nhiên như thường. Không chê cười, không trốn tránh. Đối với Tần Thập, đó đã là đặc ân lớn nhất.

Trong hẻm nhỏ xuất hiện một sự đối lập: Đám côn đồ kia bỏ chạy theo hướng ngược lại với Tô Danh Việt, vô cùng hoảng hốt. Tần Thập đứng tại chỗ, cánh tay phải vẫn còn máu chảy dọc theo cơ thể.

Tần Thập luôn nói mình là con gián đánh mãi không chết, sống rất dai. Cô kiên trì đứng yên, chờ đợi người đến.

Tiếng giày cao gót của Tô Danh Việt quanh quẩn giữa con hẻm nhỏ, trở thành âm thanh duy nhất giữa không gian. Đối với Tần Thập, nàng đẹp đẽ như sứ, cần được bảo vệ mới tồn tại lâu dài.

Xưa nay, mỗi khi nhìn thấy những thiên kim nhà giàu như thế này, cô đều khịt mũi xem thường, không thèm quan tâm. Nhưng khi Tô Danh Việt xuất hiện trước mặt, cô lại rất thoải mái đón nhận.

Tô Danh Việt bước từng bước về phía cô, tỉ mỉ đánh giá người trước mặt này. Mặt mũi sáng sủa, ngũ quan đoan chính. Tuy quần áo cô giản dị, nhưng thắng ở sạch sẽ. Nếu cô được điểm trang thêm một chút, có khi cũng không kém những thiên kim tiểu thư nổi danh của thành phố.

Tô Danh Việt nghĩ, người này giống như suối mát.

Tần Thập vô thức thả rơi thanh kiếm trong tay, để mặt nó lăn ra đất. Khi nàng nhìn cô, bỗng cô thấy mình quá dơ bẩn. Người trước mắt quá chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng cảm giác này cũng chỉ là thoáng qua.

Tô Danh Việt nhìn ra sự mặc cảm trong mắt cô, không kiềm được mà thấy thất vọng. Khi nàng nhìn lên một lần nữa, người này đã trở lại tự tin, thản nhiên, ánh mắt ung dung.

Tần Thập cười rực rỡ, rực rỡ như ánh ban mai. Tay cô quét qua áo phông, hào phóng vươn tay đến. Cô vươn tay về phía cô cả Tô tuy không biết gì nhưng trong mắt vẫn tràn đầy sự tốt đẹp làm người ta thổn thức.

"Chào cô, tôi là Tần Thập."

Tô Danh Việt đột nhiên cười thật tươi. Nàng vừa định bắt tay lại, đầu ngón tay đã chạm đến lòng bàn tay cô, nhưng bất ngờ thay, Tần Thập ngất luôn trong ngực nàng.

Tô Danh Việt nhớ đến nụ cười ấm áp kia, ánh mắt dời đến cánh tay phải bị thương của Tần Thập, khẽ hỏi một câu: "Cô chịu đến bây giờ thế nào vậy?"

Nụ cười đầy chân thành, không màng sống chết.