Hẻm Đông Thành có một người tên Tần Thập, quanh đây không ai không biết. Nếu được hỏi "Tần Thập là ai", chú ba nhà bên, bác gái mua rau sau nhà đều sẽ trả lời bạn - côn đồ.
Côn đồ Tần Thập, giới tính nữ, mặt mày sáng sủa, mồm mép lanh lợi. Bình sinh yêu mọi cái đẹp, ngón nghề thạo nhất là võ thuật. Nghe nói cô từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, lăn lộn giữa chúng hòa thượng, về sau lén chạy ra ngoài, trở thành kẻ lang thang.
Mà bấy giờ, Tần Thập mười tám. Tuy là lưu manh, vẻ ngoài ngả ngớn, nhưng cô được ở tính cách nhiệt tình, một lòng "nghĩa hiệp", mình đầy công phu, không ai dám bắt nạt.
Ai cũng nói, côn đồ như cô, lưu manh thì có, nhưng bản chất không tệ.
Chỉ là, hôm nay, một đám côn đồ kéo nhau đến hẻm Đông Thành, tuyên bố phải "làm cỏ" cô!
Tần Thập ngẩng đầu lên giữa ánh mắt kinh hoàng của bác gái bán thức ăn, ung dung nhả một câu thế này: "Nước sôi dội háng cũng không nôn bằng bọn bây, đợi bà đây cơm nước xong đã!"
Tên lưu manh nổi danh ngang ngược hẻm Đông Thành - Tần Thập cứ ngồn ngộn ăn. Còn kẻ dẫn đầu băng côn đồ kia, giang hồ gọi "Thất gia" - nghe nói vì hắn một đêm có thể chơi bảy lần. Có thể khiến hắn tìm tới tận cửa, chắc hẳn Tần Thập đã làm gì chọc giận bọn chúng.
Thất gia kia hung hăng nhìn chằm chằm Tần Thập. Tần Thập nghiêm túc ăn, rất nhanh. Ngay khi cô sắp nhét miếng cơm cuối cùng vào miệng, Thất gia một cước lật tung bàn ghế.
"Ôi trời, trời ơi, làm cái gì vậy!" Bác gái hàng ăn thấy bàn ghế của mình lăn lông lốc thì vội vã la lên. Bàn ghế này là bà cho Tần Thập mượn đó!
"Tần Thập, đừng tưởng mày có nghề nên thích là phá chuyện lớn của bọn tao! Hôm nay, chỉ cần mày bò qua háng tao, Thất gia tao sẽ tha cho mày một mạng!"
Tần Thập mặc quần đùi, sơ mi cụt tay đứng ở đó, ánh mắt giễu cợt: "Thất gia dũng mãnh quá, muốn đánh nhau chúng ta ra ngoài!"
Thấy cô không chịu xin tha, đám côn đồ tất nhiên không định tha cho cô.
Hẻm Đông Thành không nhiều người, đều là dân nghèo, nhưng đất đai thì rộng lớn. Không đợi Tần Thập đứng vững, bọn lưu manh đã thi nhau lôi ra mấy cây thép cán ngắn, xắn tay áo xông lên. Thất gia kia ít nhiều cũng biết chút công phu, nên mới được tôn thành đại ca hẻm Đông Thành.
Tần Thập lách người đi, khó khăn lắm mới tránh được đám vũ khí sắc bén đập tới. Nếu không biết chút kỹ năng, một mình cô không sống được đến bây giờ. Cô cũng ra tay tàn nhẫn, vì tự vệ cũng khó tránh nặng tay để răn đe.
Hẻm Đông Thành chỉ là một hẻm nghèo bé tí, nghe nói đã có bên mua lại, năm sau sẽ san bằng xây cao ốc, một tòa cao ốc thương nghiệp thật lớn.
Hẻm Đông Thành là góc khuất của thành phố An, còn giàu có nhất thành phố An không ai bằng nhà họ Tô. Bên mua lại hẻm Đông Thành, xây dựng cao ốc chính là họ Tô này.
Hôm nay là thời gian nhà họ Tô đến khảo sát mặt bằng.
Một người bước xuống chiếc xe hơi đắt tiền, phong thái nổi trội, đeo kính râm không nhìn rõ hai mắt, nhưng phần ngũ quan lộ ra vô cùng xinh đẹp. Dáng người nàng như ngọc, bên môi là nụ cười như có như không.
"Chú Phong, chú ở lại đây đi, Danh Việt sẽ về ngay ạ." Đến giọng nói của nàng cũng dịu dàng như nước.
Một người đàn ông mặc đồng phục đen hơi cúi đầu: "Cô cả đi mau về mau ạ."
Tô Danh Việt gật đường, bước thẳng vào trong hẻm Đông Thành. Đối với nàng, một nơi đơn sơ, chật hẹp như này quá mức xa lạ.
Bố nàng muốn nàng tự đến đây khảo sát phản ứng của người dân địa phương với dự án cao ốc. Ông còn cố ý không để cấp dưới đi làm, không thông báo rình rang, cũng không cho người theo cùng nàng. Chỉ có một mình Tô Danh Việc đi làm, đây cũng là bài tập và thử thách mà ông Tô dành cho con gái. Dù sao, về sau tập đoàn nhà họ Tô danh giá cũng chỉ giao vào tay cô con gái duy nhất của ông, Tô Danh Việt.
Ông Tô trung niên mới cầu được một cô con gái, tất nhiên cưng như cưng trứng, song cũng không chiều hư, trước nay luôn chiếu theo gia huấn dạy dỗ.
Cùng lúc đó, sâu trong hẻm nhỏ, Tần Thập và đám côn đồ khó phân thắng bại. Cô xoay người, đập cạnh tay vào khớp xương đối phương, làm nó vang lên tiếng gãy "răng rắc".
Mấy vụ ẩu đả như thế này dường như đã không chỉ diễn ra một lần. Bác gái hàng ăn cũng không hốt hoảng lao ra như lần đầu tiên nữa. Chú ba nhà bên vẫn nghe cái radio của ông, gật gù thích ý. Hai bên cùng lắm chỉ xây xác, quét miếng rượu là xong. Nhưng tình hình hiện tại hình như đã vượt quá dự tính của bọn họ.
Đến Tần Thập cũng không ngờ, bọn người kia sẽ cầm theo vũ khí. Khi tên Thất gia rút thanh kiếm dài sáng loáng ra, cánh tay Tần Thập lập tức nhiều thêm một vết cắt. Như đã lâu không thấy máu tươi, hai mắt Tần Thập đột nhiên trở nên ác độc.
Một màu đỏ tươi kia luôn có thể chạm đến ác mộng của tuổi thơ cô. Trụ trì chùa Thiếu Lâm cứu cô về đã thở dài nói, đứa bé này có quá nhiều oán niệm, chỉ ngần này tuổi đã phải nhìn những hình ảnh tàn nhẫn, đẫm máu như thế, chỉ mong Phật tổ phù hộ, rửa sạch những bóng tối này trong cô.
Tiếng thở dài kia giống như một cơn ác mộng, không ngừng bám vào thật sâu trong lòng Tần Thập. Thất gia chém cô bị thương, cô sẽ không bỏ qua cho kẻ tổn thương mình!
"Tần Thập, mày phá chuyện tốt của anh em bọn tao, có phải hôm nay nên bồi thường gì đó không? Hay là..." - Vết nhăn giữa hai mày Thất gia trở nên dữ tợn: "Để bọn tao chơi mày?"
Tần Thập nổi giận đùng đùng, bất chấp cánh tay phải đang bị thương, nhảy lên xoay một vòng, đạp một cú vào ngực hắn: "Mày mà cũng xứng?"
Một đá này rất dữ, Thất gia phải lùi lại liên tục mấy bước mới đứng vững được, ngực đau như muốn vỡ ra.
"Đánh nó, đánh chết nó cho tao!"
Động tác của Tần Thập rất nhanh, kỹ năng toàn thân xuất sắc, dù bị thương cũng không giảm oai phong. An ninh trật tự ở hẻm Đông Thành xưa nay là vấn đề khó giải quyết tận gốc, trước nay chưa thấy ai dám ra mặt, chỉ có thể trốn trong nhà mình cho được yên ổn.