Một buổi sáng, Tần Thập hân hoan ra cửa. Trời trong vạn dặm, nắng ấm ngập tràn, tâm trạng vui vẻ lạ thường. Cuộc sống đi vào nề nếp, một người ăn no cả nhà ấm bụng, cuộc sống thường ngày cũng dễ chịu. Cô nghĩ nếu hôm nào cũng có thể bình yên như thế này cũng là lựa chọn tốt.
"Tần Thập, về sớm nhé!" Bác Vương đuổi theo dặn dò một câu.
Tần Thập cười: "Được ạ!"
Đãi ngộ của Hồng Phong không tệ, Tần Thập đã được trải nghiệm rõ ràng. Chỉ cần cô có mắt nhìn và sức bền, công việc này cũng không cực nhọc, đối với Tần Thập thì rất dễ đối phó. Chưa kể, công việc này còn có một chỗ tốt - Tần Thập dễ dàng ngắm nhìn đủ kiểu người đẹp. Tần Thập thường không quan tâm vẻ đẹp của mình, nhưng cô thích nhất là thưởng thức cái đẹp, thưởng thức tất cả sự vật đẹp đẽ trên đời. Từng có lúc Tần Thập nhìn thấy một bức "mỹ nhân đồ" trong bảo tàng mỹ thuật mà lòng vô cùng phấn chấn.
Người cô dong dỏng cao, vóc dáng mảnh mai sau lớp quần áo mỏng lại càng nổi bật vẻ kiêu ngạo. Nhìn từ bên ngoài, nom cô vô cùng nghiêm túc, nhưng trong đầu cô lại là những thứ kiểu "cô gái mặc đồ đỏ, đeo túi hay cô gái mặc đồ tím vừa đi qua có khí chất hơn". Đây cũng là niềm vui mà công việc mang lại cho cô.
"Chào phó giám đốc ạ!"
Một tiếng "phó giám đốc" kéo Tần Thập về lại thực tế. Tô Danh Việt mặc một bộ váy trắng bước như bay vào đại sảnh. Tần Thập nhếch môi. Nếu nói về xinh đẹp, cô cả này phải gọi là "có một không hai"!
Tô Danh Việt vừa đi vào đã cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng từ sau lưng. Nàng quay đầu nhìn, tầm mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sự chính trực và rực rỡ của Tần Thập. Tô Danh Việt khẽ cười một tiếng như chào hỏi.
Quản lý đại sảnh thấy trọn một màn này, trong lòng lại càng có thêm suy nghĩ đối với hạng "tôm tép" như Tần Thập, ít nhất thì không còn mấy phần khinh thường ban đầu nữa.
"Chào cô cả ạ!" Tần Thập thấy cô nhìn sang thì không kiềm được mà mừng rỡ.
"Ừm." Tô Danh Việt đáp lại bằng một chữ xong thì không có hành động gì nữa, cứ đi thẳng.
Tần Thập tiếp tục hoàn thành bổn phận công việc của mình, tiếp tục "thú vui" nhỏ bé cá nhân.
Ra khỏi phòng họp, Tô Danh Việt đoan trang đi đến trước mặt Tần Thập: "Đi uống chung ly cà phê đi, tôi mời." Giọng nàng rất dịu dàng, cách cư xử là tôn trọng và tử tế vừa đủ, làm cho người ta thấy ấm áp.
Ở Hồng Phong, Tần Thập cũng chỉ quen mỗi Tô Danh Việt. Người ta đã chủ động, mà cô cũng không có lý do để từ chối.
Tần Thập cất tiếng: "Phó giám đốc, đang là thời gian làm việc ạ."
Tô Danh Việt nghe thì bật cười: "Hồng Phong lớn như thế này, thiếu một mình cô không làm sao đâu!"
Tần Thập cười rạng rỡ: "Vậy Hồng Phong có tiền thưởng cuối năm không ạ?" Cứ y như ở trong mắt cô, Tô Danh Việt là "thần tài sống".
Cô giống như một mặt trời nhỏ, nụ cười rực sáng hai mắt Tô Danh Việt. Bất kỳ ai liên quan đến cô đều ảnh hưởng cảm giác vui vẻ của cô. Tô Danh Việt giương mắt lên, trầm ngâm: "Biểu hiện tốt thì xem tình hình."
Tần Thập cười càng rực rỡ. Tự dưng có người đẹp uống cà phê cùng, còn được đổi thêm một phần tiền thưởng cuối năm, cô không sợ thiệt rồi!
Tô Danh Việt sao không biết suy nghĩ của cô, chẳng qua là lời đã lên đến khóe môi thì không nỡ nhìn thấy biểu cảm mất mác của người này, cũng hiếm hoi nảy sinh cảm giác muốn trêu đùa.
Hai người vừa nói vừa cùng nhau đi ra ngoài. Tần Thập được chứng kiến một màn các nhân viên rốt rít chào hỏi, còn cô cả Tô thì bình dị, gần gũi.
"Làm sao mới xem là biểu hiện tốt?" Không có xe hơi sang trọng như trong tưởng tượng của Tần Thập, Tô Danh Việt cũng đi bộ như cô.
Vừa được hỏi, Tô Danh Việt thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Ngay khi Tần Thập ngẩng đầu lên nhìn nàng một lần nữa, giọng nói nghiêm túc của nàng vang lên bên tai: "Khiến cho tôi vui."
Tần Thập ngây ra một lát: "Cô cả không vui ạ?" Trong lòng nghĩ gì, cô đã thuận miệng hỏi.
Tô Danh Việt lại lắc đầu, không nói gì với cô nữa.
Suy nghĩ đảo vòng trong óc, Tần Thập đột nhiên bật cười: "Vậy là cô cả tìm đúng người rồi! Có Tần Thập ở đây, đảm bảo cô sẽ vui vẻ!"
Tô Danh Việt nhìn thấy bộ dạng đắc ý của cô, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật là đáng yêu. Nghĩ xong, nàng cũng cười lên.
Hình như người này rất hưởng thụ việc tản bộ trên đường - Tần Thập thầm nghĩ.
Nơi Tô Danh Việt đưa cô đến là một quán cà phê yên tĩnh, cách xa phố phường náo nhiệt, ngăn cách với bộn bề thành thị, nội thất rất trang nhã. Tô Danh Việt đứng ở đây lập tức trở thành một bức tranh đẹp không thể tả, tổng thể vô cùng hài hòa.
"Đây là chỗ riêng của tôi, tôi hay tới mỗi khi muốn yên tĩnh một mình." Tô Danh Việt nói.
Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại đưa người này đến đây. Nàng chỉ cảm thấy hẳn cô cũng sẽ thích nơi này. Vì họ có sở thích giống nhau, nên nàng muốn chia sẻ với cô. Tuy nhiên, trên đường đến đây, Tô Danh Việt chưa từng nghĩ liệu Tần Thập có thích nơi này không. Nàng chỉ làm theo bản năng, muốn đến thì đến.
Dưới ánh mặt trời, Tần Thập ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, bày ra dáng vẻ thưởng thức: "Wow, nơi này đẹp quá!"
Tô Danh Việt lập tức nghe ra cảm xúc trong đó, bèn dở khóc dở cười. Nàng vô thức cho là người này sẽ thích, người này cũng phối hợp nhỉ!
"Cô cả đến đấy ạ?" Đã là khu vực riêng của Tô Danh Việt, tất nhiên cũng có nhân viên đặc biệt trông nom.
"Ừm." Nhưng không muốn nhiều lời, Tô Danh Việt gật đầu rồi quen nẻo đi lên lầu. Không còn cách nào khác, Tần Thập đành ngoan ngoãn đi theo sau.
"Tôi bận việc ở công ty, chỉ khi nào rảnh rỗi mới ghé được. Tần Thập, cô ở Hồng Phong ổn chứ?" Tô Danh Việt lơ đãng hỏi.
"Ổn!" Tần Thập gật đầu chắc nịch: "Tốt hơn bất kỳ đâu!"
Như đã nhận được một câu trả lời hài lòng, Tô Danh Việt thản nhiên rót cà phê cho cô: "Cô nếm thử cà phê ở chỗ tôi đi."
"Dạ?" Tần Thập hơi sửng sốt. Cô nhìn cà phê trong tay Tô Danh Việt: "Cà phê của cô ạ?"
Tô Danh Việt cười khẽ: "Ly này thôi." Bên môi vô thức nhếch lên. Nàng nhìn Tần Thập.
"Không, không, tôi nên uống của mình thì hơn!" Tần Thập bỗng nhiên hoảng hốt, tim đập thình thịch. Ánh mắt của Tô Danh Việt giống như vòng xoáy cuốn cô vào bên trong. Tần Thập chưa từng có cảm giác như thế này, mặc dù nó rất tốt đẹp.
"Tần Thập, chúng ta có phải là bạn của nhau không?"
"Bạn?" Cuối cùng Tần Thập cũng chịu dời mắt về phía người đẹp Tô, cũng nhìn thấy rõ biểu cảm cô đơn của nàng: "Tôi tưởng cô mời tôi đi uống cà phê là đã xem tôi như bạn bè rồi."
Tô Danh Việt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tần Thập có thể nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết của nàng, thậm chí nhìn thấy rõ động mạch trên cổ. Quần áo cắt may tinh tế phác họa đường cong đẹp đẽ của cơ thể nàng. Hình như ánh nắng hơi gay gắt rồi, Tần Thập muốn ra ngoài đón gió.
"Ừm." Tô Danh Việt lại chỉ đáp gọn.
Tần Thập cảm thấy người đẹp trước mặt này còn mê hoặc hơn bức "mỹ nhân đồ" cô từng nhìn thấy kia.
Ánh mắt nóng bỏng quen thuộc lại bắn tới, Tô Danh Việt thở dài: "Tần Thập, sao cô cứ nhìn tôi như vậy thế?"
Tần Thập lại không hiểu câu hỏi của người đẹp Tô: "Cô đẹp lắm đó!" - cô trả lời rất thản nhiên, chẳng thèm xoắn xuýt.
Tô Danh Việt thoáng run lên.
Không biết là lấy dũng cảm từ đâu, Tần Thập lại nghiêm túc, thản nhiên nhìn cô cả Tô, nói một câu: "Đừng động đậy, cho tôi nhìn thêm một lát nữa."