“Bà nội nói trừ khi bà chết, nếu không Cố Nam không được vào công ty.” Cố Chính Khanh nói.
Diệp Văn Triết gật gật đầu, nhưng mà vẻ mặt như cũ có chút ngưng trọng.
Trình Tử Mặc đã hiểu rõ nội tình sự việc, thấy hai người trong lòng nặng trĩu, nâng ly lên nói: “Không cần để bọn họ ảnh hưởng đến tâm tình của các cậu. Chính Khanh, hãy nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hai người chúng tôi vĩnh viễn hỗ trợ cậu!"
Cố Chính Khanh và Diệp Văn Triết cười lớn, ba người cụng ly.
Trình Tử Mặc sợ bầu không khí quá nghiêm túc, liền mở lại chủ đề, nháy mắt: "Diệp ca, cậu có biết Chính Khanh có một tiểu minh tinh đang được cậu ta chăm sóc không?"
Diệp Văn Triết hai mắt hơi mở to, nhìn Cố Chính Khanh vẻ mặt ngac nhiên.
Cố Chính Khanh cười cười gật đầu.
"Ai, thật bi thảm." Trình Tử Mặc vòng tay qua vai anh: "Chúng ta rõ ràng không độc thân, nhưng ba người chúng ta chỉ có thể cùng nhau uống rượu."
"Vậy sao cậu không mang theo bạn trai đến?" Cố Chính Khanh cười hỏi, “Hay là nói cậu lại đổi người khác?”
“Không có,” Trình Tử Mặc tiếp tục, “Người đang ở nơi khác quay phim, đều không có rảnh để lo tôi.”
Cố Chính Khanh lại hỏi Diệp Văn Triết, “Tần Vọng Thành như thế nào lại không tới?”
Diệp Văn Triết có chút lạnh nhạt nói: “Anh ấy đang bận rộn đi công tác.”
Cố Chính Khanh khẽ cau mày.
Mặc dù Tần Vọng Thành và Diệp Văn Triết đã ở bên nhau được 8 năm nhưng Cố Chính Khanh chưa bao giờ lạc quan về mối quan hệ của bọn họ.
Tần Vọng Thành là người ích kỷ, lại có tư tưởng cực đoan, Diệp Văn Triết lại là người một khi đã động tâm thì sẽ chỉ đối tốt với người đó. Cậu sợ sau này Diệp Văn Triết sẽ bị tổn thương.
Nhưng đây là chuyện giữa hai người bọn họ, cậu khó có thể xen vào.
Diệp Văn Triết tựa hồ cũng chú ý đến sự lo lắng của cậu, nhìn cậu mỉm cười cảm kích, sau đó hỏi: "Kia là ai vậy?"
Cố Chính Khanh suy nghĩ một chút nói: "Là người có khí chất sạch sẽ, ôn nhu từ trong xương cốt, bộ dáng lại điềm đạm đáng yêu, đặc biệt khiên người ta thích, có thiên phú diễn xuất cao, hơn nữa đầu óc lại đặc biệt thông tin, nói một chút liền hiểu."
Trình Tử Mặc: "..."
Anh dường như ngửi thấy mùi thơm của cơm chó.
Khi nhắc đến đối phương, bạn sẽ nói không ngừng, khóe miệng nhếch lên và đôi mắt sáng ngời. Đây là những đặc điểm điển hình của việc rơi vào tình yêu!
Chỉ là Cố Chính Khanh vẫn luôn chậm chạp, không biết cậu có nhận thức được tâm tình của mình hay không.
Cố Chính Khanh nói đến khát nước mới cầm ly rượu uống một ngụm.
Trình Tử Mặc nói: "Được rồi, chúng tôi đã biết cậu ấy rất tốt, khi nào cậu mới mang cậu ấy tới gặp chúng tôi?"
Cố Chính Khanh cảnh giác nhìn anh, "Một thời gian nữa đi, tôi sợ cậu sẽ dọa đến cậu ấy."
"......" Trình Tử Mặc trầm giọng nói: "Mới quen nhau bao lâu, cậu đã học được cách bảo vệ người khác rồi?"
"Thẩm Hành chỉ mới 19 tuổi, nhỏ hơn tôi bảy tuổi, tôi đương nhiên phải bảo vệ cậu ấy rồi." Cố Chính Khanh nói.
Trình Tử Mặc không muốn chủ động ăn thức ăn cho chó nữa nên kết thúc chủ đề: “Cuối tuần có muốn chơi bóng với tôi không?”
Cố Chính Khanh suy nghĩ một lúc, “Được thôi, cuối tuần này tôi rãnh."
Trình Tử Mặc lại hỏi Diệp Văn Triết, Diệp Văn Triết xin lỗi nói: "Tôi không thể đi, cuối tuần tôi phải làm việc."
"Không sao đâu." Trình Tử Mặc vòng tay qua vai Cố Chính Khanh nói: “Có Chính Khanh đi cùng là đủ rồi.”
Ba người tiếp tục uống rượu.
Trình Tử Mặc đang say, đột nhiên nhìn thấy Cố Chính Khanh đang cười khúc khích trong điện thoại, hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì? Sao cậu vui vẻ như vậy?"
"Tử Mặc, cuối tuần tôi không thể cùng cậu chơi bóng được rồi." Cố Chính Khanh cười đến mắt đều sang lên, “ A Hành ước cùng tôi ra ngoài chơi, tôi muốn bồi cậu ấy trước.”
Trình Tử Mặc: “.......”
Tình cảm anh em bao nhiêu năm, hóa ra là đã trao sai người rồi.