“Ta thật sự không nghĩ tới chính khanh sẽ làm như vậy.” Giang Nguyệt Hoa lau lau nước mắt, “Xem ra nó đối tôi địch ý rất lớn, không thể hóa giải.”
Cố Chí Hùng yêu thương mà sờ sờ đầu Giang Nguyệt Hoa: “Nguyệt hoa bà là người phụ nữ mà tôi cảm thấy tốt nhất thế giới, tên tiểu tử thúi kia không biết tốt xấu, bà không cần để ý đến nó.”
Giang Nguyệt Hoa thở dài: “Nhưng nó là đại diện của Cố gia, ai, xem ra tôi sẽ không được Cố gia chấp nhận.”
“Nó mà cũng xứng làm người đại diện của Cố gia sao!” Cố Chí Hùng trong cơn giận dữ: “Chỉ cần lão thái thái gật đầu, nó một tiếng cũng chẳng dám nói.”
“Nhưng Cố lão phu nhân cũng không thích tôi.” Giang Nguyệt Hoa nhìn lướt qua nam nhân vô dụng này, dụ dỗ nói: “Cố lão phu nhân nhất để ý chính thể diện của Cố gia, nhưng tôi lại không phải là người Cố gia, ai, nếu những người người Cố gia khác có thể tiếp nhận tôi thì tốt rồi, như vậy cố lão thái thái cũng sẽ vì mặt mũi của họ mà đối xử với tôi tốt một chút.”
Cố Chí Hùng rơi vào hố mà cũng không biết, đối mắt hắn ta sáng ngời: “Tôi nghĩ đến biện pháp, tôi đây liền đưa bà đi gặp mặt những người khác của Cố gia, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ, hơn nữa tháng nữa là đại thọ 80 của mẹ, đến lúc đó nếu đại bá bọn họ đều vì bà nói chuyện, mẹ cũng nhất định sẽ tiếp nhận bà.”
Khóe miệng Giang Nguyệt Hoa mỉm cười khi đạt được mong muốn, dựa vào ngực Cố Chí Hùng, ôn nhu nói: “Chí hùng, ông đối với tôi thật tốt.”
Cố Chí Hùng bị người ta đem bán còn giúp họ đếm tiền, “Đây là việc tôi nên làm, mấy năm nay ủy khuất cho hai mẹ con bà rồi.”
Chuyện Cố Chí Hùng mang tiểu tam đến biệt thự náo loạn rất nhanh đã truyền ra ngoài, Lúc này ngay cả Diệp Văn Triết cũng gọi điện thoại đến.
Cố Chính Khanh giải thích vài câu, hen buổi tối ra ngoài gặp mặt.
Buổi tối, khi Cố Chính Khanh tới, Trình Tử Mặc đang uống rượu ở một bên.
Nhìn thấy cậu tới, Trình Tử Mặc nhìn chung quanh, nhướng mày nói: "Trông cậu rất có tinh thần. Nói cho cha biết, cậu đã từng lén lút khóc dưới chăn chưa?"
Cố Chính Khanh trợn mắt không chút khách khí, “ Cậu nói ai là cha, muốn bị đánh có phải không?”
Trình Tử Mặc cười đưa bình rượu cho anh. "Hôm nay mở ra uống đi, Diệp ca ca tôi sẽ đưa cậu về nhà an toàn."
Cố Chính Khanh ngẩng đầu uống một ngụm cười nói: "Tôi không tin cậu, tôi chỉ tin vào Diệp ca."
"Nhân tiện, tại sao Diệp ca còn chưa tới, để tôi ra ngoài điện thoại cho cậu ấy.” Trình Tử Mặc nói.
Cố Chính Khanh ngăn cản anh: "Không cần gọi, Diệp ca có lẽ là vì chuyện công ty nên đến muộn, lát nữa sẽ tới."
Trình Tử Mặc bất đắc dĩ thở dài: "Tôi bị vây quanh bởi những kẻ cuồng công việc nguy hiểm đến tính mạng. Tôi là bác sĩ, tôi khuyên cậu rằng nếu tóc cậu rụng thì sẽ khó mọc lại lắm, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tôi cấy tóc cho cậu nhé."
“Yêu công việc là một truyền thống tốt đẹp của các doanh nhân.” Cố Chính Khanh lắc lắc mái tóc dày của mình, "Thấy chưa, đây là sự tự tin của tôi, nhiều như vậy tôi hoàn toàn không sợ rụng."
Ngay khi Trình Tử Mặc đang định chế nhạo anh thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Người đàn ông đứng ở cửa đeo một cặp kính gọng vàng, khuôn mặt góc cạnh, khí chất tao nhã, người nhìn thấy sẽ bất giác bình tĩnh lại.
Cố Chính Khanh cười chào hỏi: "Diệp ca, cậu tới rồi."
Diệp Văn Triết gật đầu, "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không muộn, tôi cũng vừa mới tới." Cố Chính Khanh nói.
Sau khi ba người gặp nhau, họ trò chuyện một lúc một cách tự nhiên.
Diệp Văn Triết ngừng nói, nhìn Cố Chính Khanh hỏi: "Tôi đại khái đã nghe nói chuyện ngày đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Cố Chính Khanh so với bọn hắn tưởng tượng còn thoải mái hơn: “Cố Nam muốn lẻn vào công ty, nhưng là bị tôi bắt được, sau đó Cố Chí Hùng đến cùng tôi cãi nhau, bị tôi đuổi trở về, liền muốn trộm dọn vào biệt thự, tôi tưởng các cậu đều biết cả rồi.”
Trình Tử Mặc tức đến đỏ mặt, mắng: Cố Chí Hùng chính là thứ rác rưởi vô dụng nhất mà tôi từng thấy! Sau khi nhà họ Cố phá sản, ông ta đã bỏ rơi gia đình, để lại mọi chuyện lộn xộn cho mẹ cậu trả nợ bên ngoài, sau đó gây dựng lại Cố gia từ hai bàn tay trắng, Cố Chí Hùng vẫn cho rằng đây là gia nghiệp của Cố gia bạn họ đi, làm sao ông ta có đủ can đảm để Cố Nam gia nhập công ty?"
Diệp Văn Triết cũng quan tâm đến Cố Chính Khanh, nhưng anh lí trí hơn nhiều, hỏi: “Cố lão phu nhân có thái độ như thế nào?”