Hồ Dương nghe được vẻ khó chịu trong giọng Từ Vân Thành, nhìn mười người của căn cứ Trường Phong đi xuống từ ba chiếc xe, nhưng gã không vì vậy mà hạ giọng, ngược lại còn lên giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
"Liệt Diễm bọn tao không thiếu người có dị năng, không cần hợp tác với bọn mày. Tao muốn "mượn" một người có dị năng không gian của bọn mày, dọn dẹp sạch sẽ không gian của nó đi, rồi bảo nó đi chung với bọn tao đến chở xăng, xong việc có thể lấy một phần. Tất nhiên, nếu nó muốn gia nhập tiểu đội Liệt Diễm, bọn tao rất hoan nghênh!"
Nói xong, khoảng 40 người có dị năng đi xuống từ xe quân dụng, cười hả hả tỏ rõ thái độ nếu không cho mượn sẽ cướp.
Gần mười người căn cứ Trường Phong đều tức giận nhưng khoảng cách thực lực hai bên quá lớn. Ngay cả Từ Vân Thành cũng không dám đối đầu trực tiếp, chỉ có thể đè lửa giận, điềm tĩnh nói:
"Các người nói mà không có bằng chứng, việc trực tiếp "mượn" Người có dị năng không gian của chúng tôi, còn bắt cậu ấy lấy ra tất cả vật tư của căn cứ chúng tôi trong không gian, thật sự rất quá đáng!"
Không ngờ bên kia hoàn toàn không nhận nấc thang của Từ Vân Thành, thay vào đó còn mặt dày vô sỉ, cười trơ trẽn nói:
"Bọn tao đang ăn cướp trắng trợn vật tư và người của căn cứ Trường Phong bọn mày đấy, bọn mày làm được gì? Em gái đằng kia, có muốn đến căn cứ Liệt Diễm của bọn anh không!"
Hồ Dương chỉ vào Triệu Thư Huyên đứng bên cạnh Lí Trạch, tiếng huýt gió và tiếng cười thô bỉ của đám binh sĩ du côn vang lên sau lưng gã.
"Các người chớ được voi đòi tiên!" Lí Trạch treo một cánh tay giận dữ, tia sét thoáng qua đầu ngón tay.
Gã đàn ông gương mặt hung tợn sau lưng Hồ Dương vung tay lên, một tia sét lớn bổ xuống cái ầm trước người Lí Trạch, tạo ra một vết nứt gần 20 cm trên mặt đường, làm Lí Trạch ngã ngược ra sau, nặng nề đập xuống mặt đường mãi vẫn không thể đứng dậy được. Triệu Thư Huyên không kìm được nước mắt, vội vàng chạy đến đỡ.
Gã đàn ông mặt hung tợn có dị năng hệ Lôi khinh thường cười cợt: "Chỉ là một thằng nhãi dị năng cấp một mà cũng dám "múa rìu" trước mặt người có dị năng cấp ba, cũng to gan đấy!"
Các thành viên của căn cứ Trường Phong thấy đồng đội của họ bị đánh, tức giận không chịu nổi! Rốt cuộc bọn họ không nhịn được nữa, lần lượt phóng ra dị năng của mình.
.
Trong lúc hỗn loạn, dị hình nhỏ tiếng hỏi 2d14: "Người có dị năng không gian ở thế giới này phân chia cấp bậc như thế nào?"
Hệ thống 2d14 trả lời: "Đinh! Đang tra cứu. Cấp một là 10 mét vuông, cấp hai là 20 mét vuông, cấp ba là 40 mét vuông, cấp bốn là 100 mét vuông. Tuy nhiên, không gian không cho phép sinh vật sống tiến vào, bọn họ chắc chắn không có khả năng chui vào không gian tự mình đo lường, hẳn là không biết giá trị cụ thể. Cho nên kí chủ đại đại, cậu không cần lo sẽ bị lộ tẩy!"
Dị hình yên lòng: "À."
.
Ngay khi hai bên sắp bắt đầu một trận chiến ác liệt!
"Tôi sẽ đi cùng mấy người!" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên tóc đen phá vỡ cục diện bế tắc.
Phó đội trưởng của đội Liệt Diễm, Hồ Dương vẫy tay, đám anh em sau lưng gã lần lượt thu lại dị năng của mình.
"Tôi là người có dị năng không gian cấp một, có thể chứa 10 nghìn lít xăng. Sau khi thành công phải chia cho chúng tôi 1000 lít. Điều kiện tiên quyết là anh phải tuân thủ lời hứa không gây thương tổn đến bất kỳ thành viên nào của căn cứ Trường Phong chúng tôi. Nếu không, tôi không muốn mở không gian, các người cũng chẳng làm gì được!"
Hồ Dương dường như bị lời nói khoác mà không biết ngượng của thiếu niên gầy gò làm cho tức cười: "Ha! Một thằng nhóc có dị năng cấp một mà dám kiêu căng! Nhóc con, ai cho mày tự tin thế hả!"
Thiếu niên tóc đen không trả lời, mà ung dung móc ra một khẩu súng từ trong ngực áo, két cạch mở cò súng...
Đám lính dày dạn của tiểu đội Liệt Diễm thấy cảnh này lập tức cười phá lên! Chẳng lẽ cậu bạn nhỏ có dị năng không gian định dùng súng bắn chết bọn họ?
Sau đó, bọn chúng nhìn thấy thiếu niên xoay tay, trực tiếp hướng họng súng ngay huyệt thái dương của mình.
Thiếu niên tóc đen mỉm cười với bọn chúng, nói: "Chỉ cần tôi bóp nhẹ cò súng, 9000 lít xăng của mấy người ngay cả 1 lít cũng không lấy được."
Căn cứ Trường Phong nhao nhao lo lắng nói:
"Tiểu Dịch! Cậu..."
"Tiểu Dịch cậu đừng làm chuyện điên rồ!"
"Tiểu Dịch, mau bỏ súng xuống!"
Thiếu niên tóc đen không trả lời, vẫn giơ súng lẳng lặng nhìn đám người Liệt Diễm.
Vẻ mặt Hồ Dương đầy kinh ngạc: "Mày điên à? Một người có dị năng không gian như mày gia nhập Liệt Diễm bọn tao không phải tốt hơn sao, chẳng lẽ mày thực sự dám nổ súng?"
Thiếu niên tóc đen nghe vậy thì hơi dời họng súng rồi lập tức bóp cò, Đoàng! Một viên đạn bay sượt qua trán của cậu, làm đứt vài sợi tóc, để lại một vệt máu cháy xém
trên cái trán trắng nõn của thiếu niên. Cậu cười khẩy, nói với Hồ Dương: "Anh muốn thử không?"
Đám người có dị năng của căn cứ Liệt Diễm bị hành động điên rồ này làm cho điếng người! Cậu ta thực sự dám nổ súng! Nếu viên đạn kia bắn chệch một chút chắc chắn sẽ khiến não văng khắp nơi!
"Cậu, cậu đặt súng xuống trước đã! Còn điều kiện khác có thể bàn lại sau!" Hồ Dương cũng phát hoảng chỉ có thể nhượng bộ.
Từ Vân Thành đang đứng gần thiếu niên tóc đen lập tức vọt tới, vỗ nhẹ vai cậu một cái. Lúc này thiếu niên tóc đen mới buông súng xuống nhưng không khóa chốt bảo vệ.