Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 27: Thế giới xác sống 11

Từ Vân Thành nói với tiểu đội Liệt Diễm:

"Chúng ta sẽ cùng lái xe đến gần thị trấn Hòe An, khi đó Tiểu Dịch sẽ tháo dỡ vật tư trong không gian. Xe tải của các người không đi vào được, Trường Phong chúng tôi có thể cho các người mượn xe van. Sau khi các người và Tiểu Dịch rút xăng, chúng tôi sẽ đưa lại 9000 lít, sau đó đường ai nấy đi."

Lần này, căn cứ Trường Phong nắm thế chủ động, bên phía Liệt Diễm không có gì để phản đối, dù sao cũng là vì xăng, nếu ép đối phương bắn bể đầu thật, vậy mất nhiều hơn được.

Vì vậy sau khi thỏa thuận, hai bên lái xe đến gần thị trấn Hòe An. Phó đội trưởng Hồ Dương điều 20 mấy người giỏi chen chúc lên chiếc xe van của Trường Phong. Thiếu niên tóc đen cũng giả vờ tháo dỡ vật phẩm trong không gian, đặt một đống lều vải chăn nệm và mấy túi gạo yến mạch đã hết hạn sử dụng bên lề đường, tỏ vẻ đây chính là toàn bộ gia sản của căn cứ Trường Phong. Còn thành viên khác của Trường Phong sau khi nhìn thấy đều ngầm hiểu lẫn nhau, rối rít lên tiếng bảo người của căn cứ Liệt Diễm tuyệt đối không được tham lam cướp đi những "của cải quý báu" của căn cứ mình, đồng thời còn bày dáng vẻ cảnh giác bảo vệ xung quanh đống đồ rách nát.

Tất nhiên đám người căn cứ Liệt Diễm không nhận ra điều đó, sau khi chế nhạo sự "nghèo nàn" của căn cứ Trường Phong, họ để lại một nửa quân số chờ trong xe tải, Hồ Dương và hơn 20 tên có năng lực mang thiếu niên tóc đen lên xe van, chạy về phía thị trấn Hòe An.

Dị hình bị đè ép trong xe van, thông qua mạng lưới tơ nhỏ đã bao phủ toàn bộ thị trấn từ trước, cậu đang quan sát tình hình bên trong kho xăng nhỏ:

Khi bước vào sân nhỏ, bên trái là một dãy nhà mái bằng, từ cửa tiến vào, rẽ phải qua một hành lang dài mới đến kho chứa xăng. Bố cục tổng thể là một dãy ba phòng giống như kẹo hồ lô, kho thứ nhất chỉ còn lại vài thùng nhựa vuông chứa xăng lẻ tẻ. Ngoài ra còn có gần trăm xác sống cấp 1 cấp 2, và khoảng mười xác chết chưa kịp phân hóa đã bị xác sống phanh thây ăn thịt, mủ dịch thối rữa chảy đầy đất.

Có thể nhìn ra được có không ít người dị năng đã chú ý đến kho xăng này, cũng đã nghĩ trăm phương ngàn kế dời đi rất nhiều thùng xăng, sau đó để lại không ít mạng người.

Thông qua cánh cửa lớn của phòng kho thứ nhất bị khóa chặt, các thùng xăng trong phòng kho thứ hai gần như nguyên vẹn không chút tổn hại, mấy trăm thùng vuông được xếp gọn gàng. Nhưng bên trong cũng có mấy chục xác sống cấp 1 cấp 2 và hai xác sống cấp 3 cùng một vài bộ xương nằm trước cánh cửa lớn dẫn vào kho xăng thứ ba. Đó chắc là nhóm người có dị năng bị xác sống trong kho thứ nhất ép đến đường cùng, không có cách nào phá vòng vây, chỉ có thể chạy đến phòng kho thứ ba, định nhốt bọn xác sống trong kho thứ hai. Nhưng trước khi đến được cánh cửa lớn thì đã bị xác sống bắt kịp rồi bị xé xác thành những bộ xương khô. Còn những người có dị năng ở ngoài phòng thứ nhất chỉ có thể khóa chặt cửa sắt, giam toàn bộ đám xác sống mạnh nhất và đồng đội của mình bên trong.

.

Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên, làm gián đoạn công việc điều tra của dị hình.

"Bọn người Trường Phong đó chỉ là một lũ ô hợp già yếu bệnh tật mà cũng tự xưng là căn cứ! Haha, cười chết tao." Gã dị năng hệ lôi mặt hung tợn cười lớn.

"Đúng đúng! Toàn một lũ phế vật! Ngay cả người có dị năng cấp hai cũng chả có mấy."

"Tao thấy không phải tất cả đều vô dụng." Một người đàn ông có hình xăm trên mặt tiếp lời, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của đồng bọn. Gã nói tiếp: "Con nhỏ bị chúng ta chọc suýt khóc vẫn còn vài chỗ xài được."

Đám lính xung quanh nghe vậy im lặng một giây, sau đó bắt đầu cười phá lên đầy khả ố.

Người đàn ông có hình xăm hài lòng với trận náo động mình vừa tạo ra, tiếp đó chỉ vào khuôn mặt thanh tú của thiếu niên tóc đen, nói một cách ác ý: "Không chỉ có một người, thằng này cũng được đấy! Đúng không?"

Không khí trong xe càng náo nhiệt hơn, chúng như đang xem một vở kịch, chờ đợi phản ứng kinh hoàng lo sợ hoặc là xấu hổ của thiếu niên.

Nhưng sắc mặt thiếu niên tóc đen vẫn không đổi, chỉ cong ngón tay gõ cộc cộc cộc lên khẩu súng đã mở chốt an toàn bên tay phải, phát ra một tiếng cười khẽ:

"Ồ! Thật sao?"

Thoáng chốc, biểu cảm hưng phấn hoặc ác ý chợt đông cứng trên mặt bọn họ.

"Được rồi! Đừng lộn xộn nữa! Còn khoảng 2 km sẽ đến đích, tao sẽ nói một chút về kế hoạch tấn công." Hồ Dương cũng không muốn trêu chọc tên điên này nên lên tiếng giảng hòa, chuyển chủ đề. Vài phút sau, rốt cuộc xe van cũng băng qua đường phố hỗn loạn của thị trấn, đi đến bên ngoài sân của kho xăng. Qua khe cửa sắt, có thể nhìn thấy rõ ràng hàng chục xác sống lang thang trong sân.

Hai mươi mấy người dị năng nhanh chóng xuống xe, không hề xem đám xác sống ra gì, chỉ để lại ba người phụ trách canh gác bên ngoài, những người còn lại trực tiếp phô bày dị năng tiêu diệt mấy chục xác sống cấp thấp trong sân. Mười mấy phút sau, xác sống trong sân đã bị tiêu diệt, nhóm người cầm đèn pin tiến vào cửa căn nhà mái bằng.