Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 25: Thế giới xác sống 9

Người lái xe là Ngô Hàn, Từ Vân Thành vẫn luôn ngồi kế bên người lái nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn Tôn Nhã Nam và thiếu niên tóc đen thì ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau. Trong xe không ai có ý định gợi chuyện, bầu không khí im lặng kéo dài trong vài tiếng. Cuối cùng vẫn là dị hình thật sự không chịu nỗi khi 2d14 liên tục lãi nhãi và bắt đầu nghi ngờ đến con gái cưng của Ngô Nghị, cậu chuyển hướng sang Tôn Nhã Nam ngồi bên cạnh, nói nhỏ:"Ngày tôi mới đến, chị nói người bình thường không có nghĩa là... là ý gì thế?" Dị hình dừng một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: "Sau khi thế giới suy tàn, tôi chưa từng liên lạc với người bên ngoài, vì vậy có nhiều việc tôi không biết."

Dường như Tôn Nhã Nam vẫn còn áy náy về chuyện mình không đồng ý thiếu niên tóc đen gia nhập căn cứ Trường Phong trong lần gặp gỡ đầu tiên, cô vội vàng giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi nghĩ rằng người bình thường vô dụng mới phản đối việc thu nhận cậu. Cậu có biết chuyện các quốc gia thành lập những căn cứ lớn trên đảo khi thế giới bắt đầu suy tàn không? Vô luận là người có dị năng hay người bình thường đều được tiếp nhận. Dĩ nhiên số lượng người bình thường nhiều hơn người có dị năng gấp mấy chục lần. Ban đầu mọi thứ vẫn còn theo trật tự, nhưng mà chỉ trong vòng một năm, đã có tận vài chục căn cứ như thế bị tiêu diệt! Nguyên nhân là bị xác sống tấn công từ bên trong!

Mười mấy tháng sau ngày tận thế, mọi người mới dần nhận ra, những người bị xác sống cắn nhưng không bị lây nhiễm không biến thành dị năng, mà là không có bất kỳ triệu chứng nào suốt mấy tiếng rồi đột nhiên biến thành xác sống. Những căn cứ lớn đó có hàng trăm ngàn người, dân số sống chật ních. Chỉ cần một vài người bình thường biến đổi cùng lúc là có thể biến hàng trăm ngàn người thành hàng trăm ngàn xác sống trong một ngày, còn những người có dị năng cư trú bên trong tất nhiên cũng không may mắn thoát khỏi."

Trong lòng dị hình hơi động: "Chị nói một vài người bình thường không có bất kỳ dấu hiệu nào biến đổi cùng lúc?"

"Ừm, tôi chưa thấy tận mắt, tất cả đều là suy đoán của người đời sau."

Khi này, Ngô Hàn ngồi phía trước đang lái xe, rốt cuộc cũng tiếp nối chủ đề:

"Vì vậy, không phải Nhã Nam cố tình nhắm vào cậu. Ban đầu căn cứ Trường Phong có 46 thành viên, trong đó có 29 người bình thường. Cho đến một ngày nọ, vào ban đêm, một cô bé tên Lâm Manh Manh bất ngờ biến đổi, trong tình thế mọi người không kịp phòng bị, chúng tôi đã mất 17 người! Trong số đó có 4 người có dị năng. Từ đó về sau chúng tôi tăng cường cảnh giác, cũng quyết định không tiếp nhận người bình thường xa lạ. Nhưng những người bình thường còn sống sót vẫn tiếp tục biến đổi, thậm chí ngay cả chị dâu của tôi sau khi sinh con gái nhỏ cũng biến thành xác sống.

Cho nên bây giờ không có ai liều lĩnh mạo hiểm vì một người bình thường không quen biết. Ngay cả tôi cũng phải khóa cửa thật kỹ mỗi lúc trời tối trước khi đi ngủ, nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng có khả năng biến thành xác sống thì sao? Nếu làm vậy tôi có thể giữ cơ thể xác sống hóa của mình trong phòng, không để cả căn cứ phải gánh chịu." Tiếng nói của Ngô Hàn mang một chút tự trách.

Trong nhất thời, bầu không khí trong xe lại trở nên nặng nề vì chủ đề này.

Cho đến khi tiếng nói của Lí Trạch ngồi ở xe sau truyền đến trong máy bộ đàm: "Lão đại! Sau lưng chúng ta có hai chiếc xe tải, bọn họ đã theo kịp chúng ta!"

Thiếu niên tóc đen nhìn ra ngoài cửa xe, quả nhiên thấy một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây đang vừa vượt qua vừa bấm còi, dường như muốn xe của bọn họ dừng lại.

"Trước cứ dừng xe, để xem bọn họ muốn làm gì." Từ Vân Thành nhắm mắt nghỉ ngơi suốt chặng đường rốt cuộc cũng mở miệng.

Ba chiếc xe của Trường Phong nghe lời dừng lại bên lề, hai chiếc xe tải quân sự cũng dừng lại bên cạnh. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhảy xuống từ buồng lái, hướng về phía họ, gọi:

"Chúng tôi là tiểu đội Liệt Diễm, tôi là đội phó Hồ Dương, chỗ các người có dị năng hệ không gian không?"

Từ Vân Thành cũng xuống xe nhưng không trả lời gã ngay, mà cảnh giác hỏi ngược lại:

"Tôi là người đứng đầu căn cứ Trường Phong, các người muốn làm gì?"

"Đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải cướp bóc. Trước đây chúng tôi đều là binh sĩ cùng một đơn vị, sau này thành lập nên Tiểu đội Liệt Diễm. Là như vầy: Trước đây ở thị trấn Hòa An có một kho xăng quy mô nhỏ. Tiểu đội chúng tôi muốn đến lấy xăng nhưng đường trong thị trấn quá chật, xe hỏng cũng nhiều. Xe tải của chúng tôi không vào được nên muốn mượn một người có dị năng không gian giúp chúng tôi vận chuyển xăng. Nghe các người nói vậy hẳn là có người có dị năng không gian đúng không?" Có thể thấy, khả năng nhìn sắc mặt đoán lời nói của Hồ Dương cũng khá lợi hại.

"Mượn?"