Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 24: thế giới xác sống 8

Sáng sớm hôm sau

Người đầu tiên dậy để nấu bữa sáng, người phụ nữ mạnh mẽ Tôn Nhã Nam đi ra ngoài sân vì cảm thấy có gì đó là lạ. Năm phút sau, cô ta mới nhận ra, chiếc máy phát điện ở trong sân đã không cánh mà bay!

Một chút buồn ngủ và niềm vui còn sót lại từ bữa tiệc mừng ngày hôm qua lập tức tiêu tan không còn dấu vết, cô ta lật đật chạy vào biệt thự gọi tất cả mọi người thức dậy.

Ngay khi mọi người vừa nghe tin xấu kinh hoàng này, bọn họ lập tức ùa ra khoảng sân trống rỗng như ong vỡ tổ. Thậm chí có một số người ôm hy vọng cuối cùng, hỏi thiếu niên tóc đen liệu có phải cậu đặt máy phát điện vào không gian để bảo quản nó an toàn hay không? Nhưng sau khi nhận được câu trả lời phủ nhận, sắc mặt của tất cả người mọi người đều trở nên nặng nề.

"Tường đất không bị động tay động chân." Từ Vân Thành kiểm tra xung quanh rồi đưa ra kết luận.

"Máy phát điện nặng hai tấn, chỉ khi người đó có dị năng hệ sức mạnh mới có thể vác nổi."

Người đàn ông cơ bắp Ngô Nghị tiếp tục chủ đề. Không còn máy phát điện, những người có dị năng vẫn có thể chịu đựng qua được mùa đông giá rét, nhưng đây không khác gì án tử dành cho cô con gái chưa đầy một tuổi của anh ta. Ngô Nghị âm trầm tiếp tục phân tích: "Chỉ có người có dị năng không gian mới có thể lấy nó đi, còn người bên ngoài phải có dị năng bay qua tường mới vào được biệt thự."

"Anh có ý gì!" Gia đình lão Trần là những người đầu tiên đứng ngồi không yên.

"Phân tích trung thực." Ngô Nghị không có ý định gây gổ, chỉ u sầu thốt ra bốn từ.

"Thành viên nội bộ, người có dị năng không gian, rõ ràng anh đang nghi ngờ Tiểu Dịch! Nhưng điều này hoàn toàn không thể!" Thím Hoàng tức đến sắc mặt trắng bệch.

"Đúng, hoàn toàn không thể..." Triệu Thư Huyên và Lí Trạch cũng lẩm bẩm hùa theo, một đại Boss lợi hại như thế, sao lại quan tâm đến một cái máy phát điện chứ?

"Tôi cũng tin Tiểu Dịch." Người tiếp theo lên tiếng ủng hộ thiếu niên tóc đen không ngờ lại là người phụ nữ mạnh mẽ Tôn Nhã Nam.

Ngô Nghị lặng thinh đứng một bên, chẳng ừ hử gì. Còn Ngô Hàn và Sở Nam cũng chần chờ không tỏ thái độ.

"Đủ rồi!" Cuối cùng vẫn là Từ Vân Thành phá vỡ hai phe đối lập, "Căn cứ Trường Phong là một đoàn thể, chúng ta không thể phân chia nội bộ! Trước hết tất cả giải tán, ai nấy trở về bình tĩnh suy nghĩ một chút."

Vừa về tới phòng, hệ thống 2d14 liền tức giận bất bình nói: "Sao bọn họ dám nghi ngờ kí chủ đại đại! Ngày hôm qua kí chủ đại đại mới giúp họ giành lấy máy phát điện! Hơn nữa tối hôm qua kí chủ đại đại vẫn luôn ở trong phòng ngủ, làm sao biết được máy phát điện đi đâu!" 2d14 tức đến muốn khóc!

Thiếu niên tóc đen: "Nhưng đúng là tôi biết nó ở đâu đấy!"

Hệ thống 2d14 không dám tin: "Kí chủ đại đại, cậu nói gì vậy!"

Thiếu niên tóc đen mỉm cười: "Tôi biết ai đã ăn cắp máy phát điện. Thật ra, Ngô Nghị phân tích vô cùng chính xác."

Hệ thống 2d14: "Là ai vậy?"

Thiếu niên tóc đen tiếp tục mỉm cười: "Cậu đoán xem."

Hệ thống 2d14 không tin: "Vậy máy phát điện đang ở đâu?"

Thiếu niên tóc đen ước tính một chút: "Dưới sông, cách nơi này 2300 km về phía bắc."

Hệ thống 2d14 kinh ngạc: "Sao cậu biết, kí chủ đại đại?"

Thiếu niên tóc đen: "Tôi tận mắt nhìn thấy."

Hệ thống 2d14 khóc chít chít: "Tôi là hệ thống của cậu, sao tôi lại không thấy gì hết?"

Thiếu niên tóc đen: "..." Vì cậu chỉ ràng buộc với một phần nghìn cơ thể của tôi thôi, hệ thống ngốc! Nếu tôi bỏ đống chất hữu cơ này, chỉ cần vài phút là tôi có thể tách ra khỏi cậu! Sao một chút ý thức nguy hiểm mà cậu cũng không có thế!

2d14 vẫn mãi đau lòng đến tận trưa mới từ từ khôi phục khỏi cú sốc khi phát hiện mình và kí chủ không đồng bộ, bắt đầu ở trong đầu dị hình nghi thần nghi quỷ lần lượt từng người một trong căn cứ...

Từ Vân Thành cũng đưa ra một đề xuất sau bữa trưa buồn tẻ. ý đại khái là: Vì không còn máy phát điện, khuôn viên nhỏ được bảo vệ bởi tường đất cũng không còn an toàn nữa. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chạy về phía nam đến các căn cứ lớn, nhờ cậy bọn họ trước khi mùa đông đến.

Mọi người thảo luận cả buổi nhưng vẫn không có phương án nào tốt hơn, vì vậy toàn thể quyết nghị đi về phía Nam rồi bàn luận tiếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự lãnh đạo của Từ Vân Thành, tất cả thành viên của căn cứ Trường Phong đặt toàn bộ hành lý lều vải chăn nệm của mình vào không gian của thiếu niên tóc đen, 12 người chia ra lái một chiếc xe van và hai chiếc xe Jeep, vội vã lên đường.

Thiếu niên tóc đen nghe theo yêu cầu của Từ Vân Thành, tạm biệt gia đình lão Trần, đến đi chung xe với Từ Vân Thành. Việc này mang một chút ý giám thị nhưng dị hình không nói gì, chỉ im lặng ngồi ở ghế sau suốt chặng đường.

Suốt buổi sáng, họ có ý chọn tuyến đường tránh xa thành phố, bên ngoài cửa sổ chỉ có từng bãi đất hoang khô héo, thỉnh thoảng đi ngang qua vài ngôi làng không còn người ở. Trên đường thì ngược lại, họ thường xuyên nhìn thấy những chiếc xe ô tô đậu hoặc lật ngửa, cùng với đám xác sống với các mức độ thối rữa khác nhau và xác chết của con người.