Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 21: Thế giới xác sống 5

Trở về tầng thượng, sau khi thiếu niên tóc đen bị một nhà lão Trần kéo đi hỏi han quan tâm cả buổi mới bắt đầu giới thiệu các thành viên căn cứ Trường Phong cho cậu:

Thủ lĩnh Từ Vân Thành là dị năng hệ thổ cấp ba, Sở Nam dị năng hệ lửa cấp một, một cặp sinh viên là tình nhân tên Triệu Thư Huyên và Lí Trạch lần lượt là dị năng hệ băng và dị năng hệ lôi cấp một.

Còn người đàn ông cao to ôm đứa bé thì tên Ngô Nghị, là người có dị năng hệ kim cấp hai. Anh ta còn có một người em trai tên Ngô Hàn là người bình thường, nhưng hai anh em bọn họ đều xuất thân quân nhân nên giỏi đánh nhau, hơn nữa tinh thông súng ống.

Người phụ nữ mạnh mẽ phụ trách nấu cơm tên Tôn Nhã Nam, có dị năng hệ thủy cấp hai. Trước tận thế, cô ta là tổng giám đốc của một công ty lớn.

Hiện tại trong căn cứ có tổng cộng 10 người có dị năng, một người bình thường từng đi lính, và một bé gái sơ sinh chưa đến một tuổi.

Buổi tối, dị hình trở lại phòng của mình, chỉ huy vài sợi tơ đen men theo cửa sổ kéo dài ra xung quanh khu đất hoang, lan tràn ra bốn phía hấp thu cỏ khô. Sau đó hợp thành một chiếc áo lông đen cổ cao và một đôi bao tay da màu đen cho mình. Mặc xong, thiếu niên tóc đen thử dị hóa tay chân thành dị hình, giấu dưới lớp quần áo. Nhìn gương một chút, Thấy trong gương mình vẫn là dáng vẻ thiếu niên mười tám mười chín lẳng lặng điềm đạm, người vật vô hại, cậu mới hài lòng gật đầu.

Cuối cùng thiếu niên tóc đen chia số tơ đen hơn 500 cân còn dư lại thành một nửa, hợp thành 70 cân trứng gà, 70 cân thịt tươi đông lạnh, 70 cân gạo, 30 cân bánh mì đủ loại và 20 cân sữa bột. Sau khi biến không gian của mình thành dáng vẻ như vừa đánh cướp siêu th, cậu mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

.

Sáng hôm sau, sau khi mọi người ăn như hùm như hổ, xử lý xong tô mì gói và trứng gà luộc, Từ Vân Thành hắng giọng, nói với mọi người:

"Ngày Đông sắp đến gần, còn chưa tới bốn tháng nữa, nhiệt độ trung bình ở vĩ độ căn cứ Trường Phong đóng quân sẽ giảm xuống dưới âm 40 độ C, sau đó còn lạnh hơn nữa. Sau thời kỳ tận thế, nhà nước không còn cung cấp điện và hệ thống sưởi, chúng ta khó mà chịu đựng được. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là trốn trong nhà, dựa vào lửa của những người có dị năng hỏa để làm ấm, gắng gượng vượt qua. Nhưng bây giờ, chúng ta đã có người có dị năng không gian của mình, là lúc tái khởi động chuyến đi đến bệnh viện! Nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, vì vậy tôi sẽ tự mình dẫn đội, ngoại trừ Tiểu Dịch, còn cần 6 người tự nguyện tham gia."

Một nhà lão Trần xung phong đầu tiên, sau đó đến cặp tình nhân sinh viên nhìn nhau một chút rồi cũng giơ tay cùng lúc. Tôn Nhã Nam tự biết mình là dị năng hệ thủy, sức chiến đấu không mạnh nên không lên tiếng. Lúc này, một người có dị năng hệ lửa khác của căn cứ Trường Phong tên Sở Nam mở miệng nói:

"Dựa theo quy tắc trước đó, mỗi lần đi phải để lại một người có dị năng hệ hỏa ở căn cứ. Lão Trần ông ở lại đi, để tôi đi cho!"

"Được rồi, đừng tranh nhau." Chú Trần nói: "Vợ chồng già chúng tôi gió lửa phối hợp thuần thục, cậu đi ngược lại thêm phiền! Để tôi đi cho, cứ quyết định vậy đi."

Sở Nam nghe vậy cũng không tốt nói gì nữa, chỉ đành gật đầu.

Bây giờ còn lại một chỗ cuối cùng.

Vốn nên là Ngô Nghị, người đàn ông vạm vỡ có dị năng hệ kim cấp hai là trung tâm của đoàn đội. Nhưng khi anh ta nhìn bé con đang ngủ say trong ngực mình, anh ta lại chần chờ không tỏ thái độ.

Em trai của anh ta, Ngô Hàn nhìn thấu anh mình đang băn khoăn, đứng dậy nói: "Để tôi đi! Mặc dù tôi là người bình thường nhưng sẽ không kéo chân mọi người!"

Sau khi xác định đội viên, mọi người đi sắp xếp trang bị của mình.

Nửa tiếng sau, 8 người ngồi trong hai chiếc xe Jeep, hướng về khu vực thành phố đầy nguy hiểm tứ phía với một bầy xác sống. Trên vai mỗi người cũng có thêm những sợi tơ nhỏ lặng yên không tiếng động ẩn núp.

"Trước đó chúng ta đã đến bệnh viện này ba lần, có hai lần đã tiếp cận được máy phát điện dự phòng, nhưng máy phát điện quá nặng, xác sống lại quá nhiều nên không thành công, ngược lại còn tổn thất 5 người. Ban đầu căn cứ Trường Phong của chúng ta có hơn 40 thành viên... Được rồi, không nói nữa!" Trần Đại Dũng tránh khỏi chủ đề, nói với thiếu niên tóc đen, "Lát nữa con nhớ phải luôn theo sát chúng ta, con biết dùng súng không?"

"Có lẽ biết..." Dị hình không chắc chắn, nhận lấy khẩu súng được đưa đến và một cái bộ đàm.

Lúc này, xe Jeep đã gần đến trung tâm thành phố, xác sống dọc đường càng lúc càng nhiều. Tốp ba tốp năm bị tiếng động cơ xe hấp dẫn sự chú ý. Lảo đảo nghiêng ngã chạy đến mục tiêu duy nhất đang di động trên đường. Gặp phải xác sống cấp hai thì khó chịu hơn nhiều, bốn người có dị năng giỏi về tấn công tầm xa trên xe liên tục sử dụng gió cuốn, quả cầu lửa, nhũ băng và sấm sét để đẩy lùi xác sống cấp hai sắp bám lên xe, nhưng lại rất khó tiêu diệt chỉ bằng một chiêu. Phía sau xe đã hình thành một bầy xác sống được tạo thành từ mấy chục tên xác sống cấp hai!

"Chết tiệt! Xác sống cấp hai nhiều hơn lần trước!" Ngô Hàn đang lái xe đang mắng, đạp mạnh chân ga tăng tốc chạy về phía trước.

Quẹo qua một ngã tư, tòa nhà bệnh viện XX thành phố gần ngay trước mắt!

"Sắp đến rồi, quá nhiều xác sống! Không thể để chúng chặn đường chúng ta xuống tầng hầm." Lệnh của Từ Vân Thành truyền qua radio, "Lí Trạch, Triệu Thư Huyên, Ngô Hàn theo tôi lên lầu thu hút xác sống. Những người còn lại dẫn Tiểu Dịch đi đến phòng cấp điện dưới tầng hầm!"

Hai chiếc xe một trước một sau phóng vào cổng bệnh viện, đất trên bãi cỏ bên đường bắt đầu dâng lên dưới sự điều khiển của Từ Vân Thành, tạo thành một vòng tường vây nhỏ bằng đất, làm giảm tốc độ tấn công của xác sống.

Tám người nhân cơ hội nhanh chóng xuống xe, ba người đi theo Từ Vân Thành vừa nổ súng vừa chạy lên tầng! Đúng như dự đoán, phần lớn xác sống cấp hai vừa bò qua vòng tường đất vừa chạy theo tiếng súng đi lên lầu. Thiếu niên tóc đen thì đi theo gia đình lão Trần chạy xuống phòng cấp điện dưới tầng hầm!

Quẹo vào cầu thang dẫn xuống tầng hầm, mọi người đột ngột dừng lại. Vì cửa sắt lớn xuống tầng hầm bị một vài sợi xích quấn mấy vòng khóa chặt! Trần Đại Dũng nhanh chóng vươn tay gỡ dây xích. Thiếu niên tóc đen lại cảm thấy một dự cảm bất thường chạy thẳng lên não rồi lan ra khắp người. Cậu điều khiển tơ nhỏ bám trên vai Trần Đại Dũng bò dọc theo khe cửa, chui vào thăm dò...