Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 20: Thế giới xác sống 4

Nửa tiếng sau

Một đống tơ nhỏ ngụy trang màu sắc rực rỡ cuối cùng cũng vòng ra khỏi thành phố. Rốt cuộc mình cũng tìm được đường rồi! Sau đó nhanh chóng bò trườn về phía căn cứ Trường Phong.

Lúc này cũng đã đến giờ cơm của căn cứ Trường Phong. Tất cả thành viên đều xuống lầu ngồi quanh một cái bàn dài, cùng ăn bữa tối.

Người phụ nữ mạnh mẽ tên Nhã Nam vui mừng thông báo với mọi người, vì vừa tìm được 10kg gạo cũ nên cơm tối không cần nấu tiết kiệm nữa, mỗi người sẽ được chia một tô cháo hầm yến mạch kèm nước tương.

Dị hình: "..."

Hệ thống 2d14: "..."

Dị hình thì ngược lại, muốn cải thiện bữa ăn cho mọi người một chút, nhưng mà "dị năng" của cậu vẫn chưa chạy tới...

Mặc dù người phụ nữ mạnh mẽ tên Nhã Nam kia cực kỳ phản đối việc cậu gia nhập, nhưng là người phụ trách cơm nước của tập thể, cô ta vẫn phân chia công bằng một nồi cháo yến mạch màu nâu thành mười một phần bằng nhau, bao gồm cả Từ Vân Thành. Chỉ có đứa bé được một người đàn ông lực lưỡng ôm trong vòng tay ở phía bên trái là nhận được một tô cháo nhỏ được ninh từ gạo cũ, được bố cho ăn từng thìa một.

Trần Đại Dũng ngồi bên cạnh thiếu niên tóc đen thì vừa nhận được cháo đã cầm muỗng lên, không kịp chờ đợi mà húp sồn sột.

Đúng lúc này, rốt cuộc một đống tơ nhỏ cũng bay qua được tường đất, vẫn giữ dáng vẻ ngụy trang lặng yên không tiếng động lẻn vào nhà, chui hết toàn bộ vào không gian mới vừa tới tay dị hình.

Thiếu niên tóc đen lập tức thầm xác định trong lòng: "Dị năng" của mình đuổi tới rồi!

Tất cả những người đang có mặt cũng ăn xong cháo yến mạch, mùi mốc vẫn còn tỏa ra trong bát. Trong lúc bọn họ chưa thỏa mãn, dùng muỗng vét cạn đáy bát.

Thiếu niên tóc đen ho nhẹ, thành công giành được sự chú ý của tất cả mọi người, cậu mới nói: "Thật ra, tôi có dị năng không gian... Trong không gian của tôi còn một ít thức ăn."

Vừa nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu lấy ra một món ăn vẫn còn bốc hơi nóng từ trong không gian của mình... Một chiếc burger phi-lê gà cay đặc biệt!

Dị hình thuận tay đưa Hamburger cho Trần Đại Dũng ngồi bên cạnh, ra hiệu cậu ta truyền qua bàn ăn, sau đó tiếp tục vung tay vừa lấy ra một cái Hamburger đùi gà vừa giải thích: "Tôi thức tỉnh dị năng ngay khi tận thế vừa bắt đầu, đúng lúc kế bên có một tiệm bán thức ăn nhanh."

Rồi lại vung tay lấy ra một cái, tiếp tục lấy ra thêm cái nữa... (Dị hình: Xin lỗi mọi người, bây giờ tơ đen quá ít, hợp thành hơi chậm, chỉ có thể lấy ra từng cái.)

Lấy ra đủ mười một cái Hamburger xong, cậu mới lấy ra một hộp sữa bột trẻ em, đưa cho người đàn ông cao to bên trái.

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Burger phi-lê gà cay đặc biệt còn bốc hơi nóng trong tay mình, mùi thơm thịt gà nướng lan tỏa khắp căn nhà, xộc thẳng vào mũi của từng người.

Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, vẫn là Từ Vân Thành nói: "Cảm ơn." Rồi dẫn đầu mở miệng cắn.

Những người còn lại vội vàng làm theo. Sau khi cậu một câu tôi một câu nói cám ơn thì bắt đầu cầm Hamburger cắn điên cuồng!

Chỉ có người phụ nữ mạnh mẽ tên Nhã Nam còn cầm Hamburger, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn thiếu niên tóc đen sắc mặt hơi tái nhợt lẳng lặng cắn từng miếng vừa cái miệng nhỏ nhai thịt gà. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không chống nổi cám dỗ của thức ăn, tợp một phát cắn cả một phần ba cái Hamburger. Phụt phụt! Nước thịt gà đậm đà hòa lẫn dầu mỡ văng tung tóe trong miệng cô ta, ngon quá đi mất! Rau xà lách tươi ngon giòn rụm mà cô ta chưa từng được ăn suốt bốn năm. Còn có hương lúa mì và hạt mè được nướng chín hòa trộn vào nhau từ phần vỏ bánh! Nhã Nam hạnh phúc đến mức lệ nóng doanh tròng, vừa cắn Hamburger vừa nói không rõ ràng hỏi thiếu niên tóc đen: "Cám ơn rất nhiều! Nhưng mà... Tại sao trước đó cậu không nói cậu là người có dị năng?"

Dị hình: "Tôi..."

Lúc trước "Dị năng" của tôi bị lạc đường!

"Tiểu Dịch làm thế chắc chắn là vì muốn thử chúng ta có phải người tốt hay không!" Đã nhét cả cái Hamburger vào miệng, Trần Đại Dũng ho sặc một cái mới nói: "Nếu chúng ta hám lợi chỉ lấy cho người có dị năng, đời nào có Hamburger để mà ăn chứ?" Nói xong cậu ta còn trợn mắt có ý ám chỉ nhìn Nhã Nam.

"Ý tôi lúc đó không phải như thế!" Nhã Nam phản bác nhưng khi nhận ra không có gì để nói, cô ta dứt khoát không để ý đến Trần Đại Dũng, hất đầu chuyên tâm gặm Hamburger.

Hệ thống 2d14: "Kí chủ đại đại! Nếu bọn họ biết mấy cái Hamburger này làm từ thịt xác sống sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"

Bây giờ dị hình không có cách nào lên tiếng phản bác cái hệ thống ngu xuẩn làm mất hứng kia, vì vậy cậu tiếp tục ăn, trong lòng thì nói thầm: "Loài người trồng được rau xà lách trong nguyên tố nitơ, nói không chừng thứ đó đến từ phân và nướ© ŧıểυ. Thức ăn do tôi tổng hợp ra chắc chắn là thứ ít vi khuẩn nhất trên thế giới! Bởi vì tôi vốn không có tổng hợp vi khuẩn, hừ!

Lúc mọi người ăn xong Hamburger mà vẫn chưa thỏa mãn, bắt đầu len lén nhặt vụn bánh mì trên bàn, Từ Vân Thành mới mở miệng lần nữa: "Được rồi, tất cả mọi người ai cũng bận rộn, mau đi đi! Tiểu Dịch, cậu tới đây một chút."

Mọi người theo lời tản đi. Sau khi thím Hoàng nhìn thiếu niên tóc đen bằng ánh mắt khích lệ, thiếu niên mới đi theo đến cuối hành lang dài.

Từ Vân Thành xoay người lại, nhìn thật sâu vào thiếu niên tóc đen, hỏi: "Trong không gian của cậu còn bao nhiêu thức ăn?"

Thiếu niên tóc đen im lặng tính toán một chút sức nặng từ đống thịt xác sống, chần chờ nói: "Còn rất nhiều... Chắc khoảng chừng 5 trăm cân?"

Nghe được câu trả lời của thiếu niên, sắc mặt Từ Vân Thành không hề tốt lên, y cau mày hỏi: "Cánh tay trái của cậu bị làm sao thế?"

Thiếu niên tóc đen tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Tôi mất nó lúc cứu người..." Dĩ nhiên người đó cũng là do tôi gϊếŧ.

Từ Vân Thành nghe vậy chỉ nhìn thiếu niên tóc đen, lông mày nhíu chặt hơn, hồi lâu mới mở miệng:

"Thật không biết kiểu người với tính cách như cậu làm thế nào mà sống sót được ở ngày tận thế! Nhẹ dạ cả tin! Nếu cậu đến một căn cứ bất chính, bị người ta lừa gạt nói ra lai lịch của dị năng không gian, những người đó sẽ hành hạ cậu để moi ra hết tất cả tài nguyên cậu có, sau đó gϊếŧ cậu diệt khẩu, cậu có thể làm gì?"

Dị hình: "..." Gϊếŧ bọn họ chứ sao.

Từ Vân Thành: "Về sau cậu không được tùy tiện tiết lộ cho người lạ biết chuyện cậu có mấy trăm cân thức ăn trong không gian! Số thực phẩm này đều là cậu tích lũy được trước khi gia nhập căn cứ Trường Phong, đồ của cậu thì cậu phải giữ cho tốt. Nhưng sau này lúc đi thu gom vật liệu, cậu đi theo giúp căn cứ vận chuyển những vật phẩm lớn, hiểu chưa?"

Thiếu niên tóc đen: "Được."

Từ Vân Thành gật đầu, "Bây giờ không gian của cậu lớn bao nhiêu?"

Thiếu niên tóc đen không chậm trễ đáp ngay: "50 mét vuông."

Từ Vân Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao cậu lại dễ dàng khai ra nữa rồi!"

Thiếu niên tóc đen : "..."

Từ Vân Thành thở dài: "Được rồi, tôi hiểu, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi."