Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 22: Thế giới xác sống 6

"Đừng mở cửa!" Thiếu niên tóc đen hét lên.

Nhưng vẫn chậm hơn một bước, trong khoảnh khắc xích sắt rơi xuống, cánh cửa lớn bị đẩy mạnh mở ra, một đám xác sống lúc nhúc chen lấn lao tới!

"Nhanh lên lầu!" Trần Đại Dũng biết tình hình không ổn, cậu ta vung quyền đấm mạnh vào một con xác sống nhào về phía mình. Dưới sự bảo vệ của gió và quả cầu lửa, cậu ta xoay người chạy lên lầu cùng ba người!

Không ai chú ý rằng sau lưng bọn họ, dù xác sống cố gắng lao ra khỏi tầng hầm chật chội như thế nào, cánh cửa lớn nửa mở vẫn tự động từ từ đóng lại...

Cuối cùng, một tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa hoàn toàn đóng lại, những sợi tơ đen quấn trên tay nắm cửa tự xoắn thành một cái nơ con bướm, khóa chặt cánh cửa. Những sợi tơ đen còn lại vội vàng tràn vào khe cửa, lao về phía bữa trưa hôm nay...

"Trong tầng hầm đầy xác sống! Bây giờ chúng tôi chỉ có thể chạy lên lầu theo cầu thang phía đông!" Lão Trần nắm bộ đàm gào lên...

"Bây giờ bọn xác sống cấp hai đã bị chúng tôi đưa lên tầng 12, Triệu Thư Huyên, Lí Trạch nấp tại chỗ, tôi và Ngô Hàn sẽ cố gắng thu hút bọn xác sống, dẫn chúng xuống từ cầu thang phía tây! Tuyệt đối không được để chúng tấn công từ hai phía!" Tiếng ra lệnh bình tĩnh của Từ Vân Thành truyền ra từ bộ đàm.

Cùng lúc đó, tơ nhỏ trên vai mỗi người như những chiếc camera bỏ túi, truyền tải âm thanh và hình ảnh cho dị hình. Ngay lúc bốn người chạy đến hành lang tầng hai:

"A! Có xác sống cấp ba!" Tiếng thét kinh hoàng của Triệu Thư Huyên và Lí Trạch truyền đến từ bộ đàm.

Đồng thời thông qua tơ đen, thiếu niên tóc đen nhìn thấy một xác sống mặc áo blouse bác sĩ, mặt mày xanh đen nhưng không mấy thối rữa, đập cửa phòng điều trị nơi cặp đôi trẻ đang trốn, lao thẳng vào hai người!

Nhưng đúng lúc này, Từ Vân Thành cách bọn họ gần đó đang dẫn bọn xác sống cấp hai chạy xuống từ tầng 9, không có cách nào quay lại!

Thiếu niên tóc đen chỉ có thể giả vờ như rơi vào đường cùng, bị xác sống ở tầng hầm đuổi sát sau lưng, hoảng loạn chạy về phía phòng bệnh! Sau đó, làm như dưới tình thế cấp bách, vì cố gắng né tránh bọn xác sống sau lưng mà nhảy một bước lao ra ngoài từ cửa sổ tầng hai.

"Tiểu Dịch!" Gia đình lão Trần kêu lên, vội vàng xoay người chạy về phiá cửa sổ.

Trên tầng cao nhất, con xác sống cấp ba đã ép từng bước tới gần, tia sét rơi như mưa đánh vào người nó nhưng chỉ để lại những vết bỏng nhỏ bằng móng tay, ngay cả nhũ băng do Triệu Thư Huyên phóng ra cũng không thể xuyên thủng da thịt của nó!

3 mét, 2 mét, 1 mét, xác sống cấp ba há mồm muốn táp Triệu Thư Huyên. Dưới tình thế cấp bách, Lí Trạch đứng ra ngăn trước người cô ta, bị bác sĩ xác sống dễ dàng nắm lấy bả vai, mồm há to sắp sửa cắn xuống!

.

Ngoài cửa sổ, ngay một khắc khi thiếu niên tóc đen lơ lửng giữa không trung, cậu lập tức dị hoá cơ thể và tứ chi của mình, như một bóng ma dễ dàng leo trèo trên vách tường bên ngoài cao ốc. Chưa đến 2 giây đã trèo lên tầng 12 nơi xác sống cấp ba đang đứng, trực tiếp đập nát cửa kính vọt vào trong!

Lúc này, Triệu Thư Huyên nhìn thấy người yêu của mình bị xác sống bóp nát bả vai, sắp bị cắn trực diện! Cô ta nhào tới một cách điên cuồng, hai tay cầm chặt cánh tay của xác sống liều mạng kéo ngược ra sau, nhưng với xác sống cấp ba mà nói đó chẳng khác gì con kiến cố gắng đẩy cây! Tất cả hy vọng đều tan thành bụi tro, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hàm răng nhọn dính đầy thịt thối tiến gần đến gương mặt của Lí Trạch...

Đột nhiên, một bóng đen phá tung cửa sổ xông vào! Trong nháy mắt, bóng đen liền di chuyển ra sau lưng xác sống, nhanh như chớp vươn tay phải nắm lấy cổ của nó rồi vặn sang trái một cái! Chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn tan, xương cổ của xác sống đáp lại tiếng vang cứ thế gãy đôi! Bàn tay nắm chặt vai của Lí Trạch mất sức buông thỏng. Còn Lí Trạch bị bóp nát bấy một bên xương vai cũng xụi lơ té xuống đất.

Triệu Thư Huyên vội vàng ôm lấy Lí Trạch, hai người nơm nớp lo sợ cùng quay đầu nhìn về phía dị hình.

"Tiểu, Tiểu Dịch?" Lí Trạch run lẩy bẩy nhìn hai cánh tay vẫn còn nguyên vẹn của thiếu niên tóc đen. Trên mặt Triệu Thư Huyên cũng đầy vẻ không dám tin vào mắt mình.

Thiếu niên tóc đen mỉm cười gật đầu. Vừa nhặt cái đầu vẫn còn mưu toan muốn cắn người của xác sống, rồi thuận tay cắm nó lên giá truyền dịch bên cạnh, cho nó một cái chết thống khoái. Vừa đặt ngón trỏ lên môi, ra dấu "Suỵt" với hai người, nhẹ nhàng nói:

"Hai người giữ bí mật giúp tôi nhé ~"

Rồi cậu vươn người nhảy ra khỏi cửa sổ.

"A!" Triệu Thư Huyên phát ra một tiếng thét hoảng sợ, sau đó vội vàng che miệng.