[Trọng Sinh] Bị Vạn Nhân Mê

Chương 21

- Lão Tứ đâu?

Gia Trịnh nói giọng lắp bắp hỏi những người xung quanh, khi anh đến hình bóng đầu tiên anh tìm kiếm chính là Lão Tứ.

- Còn có...Những người khác đâu mất rồi hả?

- Lúc đi tổng là 10 người trong đó có anh và Lão Tứ hai người chia ra hai đội hành động mà sao bây giờ.

Gia Trịnh lên tiếng gắt gao mà hỏi những người thiếu niên đó người anh em chí cốt của anh đâu rồi?

Ai trong số đó cũng chỉ biết im lặng mà rơi nước mắt, anh nhìn thấy tình hình này cũng ngầm hiểu ra nhưng lại không dám tinh, người anh em chí cốt của anh Lão Tứ bây giờ đã không còn nữa rồi sao?

Nhìn đội hình của anh thiếu mất 2 người, đội hình của Lão Tứ cũng thiếu mất 2 người nhưng Lão Tứ cũng không thấy đâu. Những người còn lại cũng điều đã bị thương kha khá rồi không thể để tiếp tục cứ thế mà xông vào biển lửa để tìm người nữa, như vậy chẳng khác gì tự lao đầu vào chỗ chết cả.

- Trần Niên cậu! Giải thích cho anh tí đi cậu ở đội của Lão Tứ mà phải không?

- Vậy Lão Tứ và hai người kia đâu?

- Đội tôi không thiếu ai vậy tại sao bên đội của Lão Tứ....

- Cậu ta từ khi nào làm ăn ẩu tả thế hả! Lão Tứ đâu! Cậu ta đâu rồi hả?

Anh cố hỏi để biết rõ hết sự việc, giọng anh có chút run hơi nghẹn lại ở cổ họng, khóe mắt lúc bấy giờ cũng đã đỏ hoe lên.

Dường như anh không muốn tin đây là sự thật, anh không muốn chấp nhận hiện tại ngay lúc này, đến khi cậu ta nói ra thật rồi thì tim anh như bị bóp nghẹn đi, không tin anh cũng phải tin.

Vừa nói mà Trần Niên vừa khóc, vừa nấc nghẹn lên từng hơi, câu chữ cậu nói ra khiến anh đau đớn khôn siết, hiện thực trên cuộc đời này tàn nhẫn vậy sao?

- Lão Tứ vì cứu 2 người kia mà không để ý chỗ đó vẫn còn 1 quả bom nổ chậm Thế là Lão Tứ và hai người kia bọn họ bị bị.

Thiếu niên cố gắng nặng ra từng chữ một, hàng lệ thì từ khi nào đã lăn dài trên má rồi.

- Dừng đi anh đã biết rồi!

- Bây giờ mọi người tranh thủ rời khỏi nơi nguy hiểm này mới là điều quan trọng nhất, lửa cháy cũng sắp lan đến đây rồi, khói càng dày thêm, cứ ở đây e là không được.

Anh cố nén đau thương trong lòng mà suy nghĩ đến những người khác, anh cũng đã đoán được Lão Tứ đã gặp phải chuyện không may.

Gương mặt anh bây giờ đã tái xanh, người anh em của anh bây giờ lại bỏ mạng nơi xa lạ, lại chết trong thứ vũ khí mà anh đã chế tạo ra, anh ngu ngốc để họ lợi dụng, hại người anh em mà anh trân trọng, yếu quý nhất.