4 người còn lại mặt ai cũng đã có những hàng lệ chạy dài trên má, Lão Tứ là một người anh rất tốt giống như Gia Trịnh vậy anh ấy giỏi không kém gì anh, nhưng tính tình anh ấy dễ mến hơn anh nhiều, anh thì cọc cằn, lạnh ngắt đi chung với anh không khác gì một tảng băng di động, Lão Tứ trái hoàn toàn với anh dịu dàng, nhẹ nhàng, ai gặp lần đầu cũng đều mến.
Gặp Lão Tứ thì ai cũng tràn đầy năng lượng, gặp phải anh thì y như cái cây chết khô thiếu nước vậy.
Hai người trái ngược nhau hoàn toàn vậy mà lại rất hợp bù trừ cho nhau, vậy mà giờ đây Lão Tứ không còn thì ai sẽ là người giúp anh mỗi lúc phiền muộn, nói chuyện tán ngẫu với anh mỗi lúc rảnh rỗi đây?
Anh đang chìm trong sự tuyệt vọng vì mất đi một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình thì tiếng Tivi màn hình chính của tòa nhà B hiện lên làm anh không khỏi bất ngờ, là con cɧó ©áϊ Nhã Nương! đây chắc hẳn là mọi chuyện cô ta sắp đặt ra.
Đẩy mọi người vào tình thế nguy hiểm còn hại ch.ết người anh em chí cốt của anh, đời này anh sẽ không bao giờ quên mối thù không đội trời chung đây, anh góp sức cho tổ chức biết bao nhiêu bây giờ đổi lại là bị chơi một vố đau đến bấy nhiêu?
Cứ chờ đó rồi cô ta sẽ phải trả giá đắt cho những gì ngủ ngốc mà cô ta đã làm. Khốn khϊếp thật sự.
- Các cậu mau rời đi nơi này đi, càng nhanh càng tốt bây giờ còn đàn bà Nhã Nương đó chắc chắc không muốn ai trong chúng ta ra ngoài, hay rời khỏi mơi chết tiệt này đâu.
- Âm mưu của con đàn bà đó là muốn chúng ta Đồng Quy Vô Tận cùng đám rác rưởi nơi này, kinh tởm.
Gia Trịnh nói chuyện với đàn em bằng giọng đanh thép mặt lạnh lại, đến cả hơi thở cũng mang theo mùi chết chóc.
- Vậy anh thì sao em không thể...
Mặc dù Trần Niên đã nghe hiểu ý của Gia Trịnh nhưng cậu không muốn bỏ đi như vậy ngày lúc căn thẳng này.
- Đi mau đi đám các cậu chỉ làm vướng chân tôi thôi.
- 1 người chết hay cả lũ chết cậu tự mà lựa chọn.
- Anh em...
- Lối ra ngay cuối hành lang khu B, gần biển, cho nổ bức tường cuối hành lang bên kia đi mau còn kịp.
Gia Trịnh nói xong liền chạy nhanh xuyên qua đống lửa mà đi mất, không quên đưa cho cậu một quả bom mà mình tự chế, có sức công phá có thể nổ được cả trăm bức tường như thế, chỉ bỏ lại một hình bóng mờ nhạt cho Trần Niên và những người còn lại đứng đơ ra mà nhìn theo.
Sau một lúc hoàn hồn lại Trần Niên cùng với những người còn lại cũng đã quyết định rời đi gấp không nên nhấn nhá ở lại đây lâu, không thì sẽ gây ảnh hưởng đến anh Gia Trịnh, tất cả các cậu hôm nay phải giữ mạng, sau này còn trả thù cho anh Gia Trịnh.