[Trọng Sinh] Bị Vạn Nhân Mê

Chương 20

- Chậc! Vướng víu quá!

Gia Trịnh vừa nóng vừa khó chịu khi khoát thêm chiếc áo cồng kềnh, dài gần chạm đất lại bị bén lửa lí ti một vài chỗ khi anh chạy xuyên qua những chỗ bom nổ kèm theo lửa bén lên.

Lật Phật

Anh giơ cánh tay chắc nịch của mình ra, cởi phăng chiếc áo vướng tầm linh hoạt của bản thân, Chiếc áo sau khi được cởi ra lộ ra bộ đồ đặc công vốn có, anh cầm lấy chiếc áo dài trắng có gắn bảng tên bằng nhựa của mình mà thẳng tay vứt thẳng vào ngọn lửa đang cháy gần đó.

Ngọn lửa bùng lên cháy dữ dội như muốn nuốt trọn cả thân hình Gia Trịnh vào đó, chẳng lâu sau chiếc áo đã biến mất không chút tro tàn, ngay lúc đó cuối cùng anh đã đến được tòa nhà B phía Đông Nam rồi, nằm ngay ngã rẽ cuối cùng của con đường thông qua một toà nhà cao lớn.

Từ khi có công thức chế tạo bom của anh, tổ chức anh có nhiều vụ làm ăn lớn, hợp tác rất tốt với các thế lực ngầm khác, hên là lúc đó anh đã thay đổi hết phân nữa bản thành phần chính của quả bom nên mới khiến nó có công dụng không mấy mạnh nhưng sức công phá của nó vẫn kinh khủng như vậy.

Hỏi rằng nếu lúc đó anh đưa bản thành phần chính cho đám người ch.ết tiết đó thì ngày hôm nay nơi này chỉ với 1 quả cũng đủ quét sạch hết mọi thứ.

Đúng là suy nghĩ của anh khi không đưa bảng thành phần chính cho bọn họ là điều đúng đắn, nếu không bây giờ anh cũng không biết phải làm sao vì thứ anh chế tạo ra rất nguy hiểm.

- Anh Gia Trịnh!

- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, bọn họ đây là có ý định gì chứ, không phải là đã nói trước rồi sao?

- Chờ chúng ta rời khỏi mới hành động kích hoạt bom nổ mà, sao bây giờ lại.

Trần Niên không khỏi bất ngờ hỏi Gia Trịnh, không phải đã bàn trước là đến khi họ rời khỏi đây mới được kích nổ bom sao?

Sao bây giờ lại không giữ lời, tính đánh bom xập chổ này hại ch.ết họ trong đây?

Thiếu niên lên tiếng làm mọi người cũng hướng mắt hết về phía anh mà chờ đợi câu trả lời, mong anh có thể cho họ một câu trả lời thích đáng để họ tự mà chấn tỉnh tinh thần hiện tại, tình thế bây giờ quá nguy hiểm khó mà thoát ra được.

Gia Trịnh đang suy nghĩ một hồi chợt nhận ra mà thất kinh kêu lên, trong lòng cũng đã suy nghĩ được chuyện xấu nhất sảy ra nhưng anh vẫn không dám tinh, anh phải hỏi họ cho rõ chân tướng vụ việc đó dù nó là gì.