Đôi đồng tử giãn căng ra trừng lên trông rất đáng sợ, mày nhíu lại thể hiện thái độ cực kì khó chịu. Không ngờ con mồi xa vào lưới sắp chết đến nơi rồi còn vùng vẩy không để yên cho anh ăn.
- Haaaa......
Gia Trịnh thở dài một hơi.
- Mày hên thôi lần này mày phải chết!
- Đừng tưởng mày mạnh thì hay, bây giờ ở đây chỉ có mình mày, bọn tao đông hơn! số đông chắc sẽ thắng!
Người đàn ông tỏ vẻ hiếu thắng.
- Khục, ha ha ha ha...
Bạch Gia Trịnh bật cười một hơi dài, đôi vai to lớn run lên bần bật, tay còn không kiềm được mà che miệng.
Đang cười rất khoái chí thì anh ngưng hẳn đi, bây giờ anh không còn dáng vẻ đùa cợt như ban đầu nữa, thay vào đó con ác quỷ trong anh đã vùng dậy mà nắm lấy quyền thống trị rồi.
- Vốn để các người chết một cách nhẹ nhàng nhưng, bây giờ tôi đổi ý rồi!
Gia Trịnh nói với điệu bộ hời hợt.
Anh nghiêm mặt lại bây giờ người trước mặt họ nãy giờ đã biến đổi rồi, không còn dáng vẻ vô hại nữa thay vào đó là người có thể chấm dứt sinh mạng bé nhỏ của họ chỉ trong một câu nói.
- Ha, Hoang đường mày nói cái...
Cạch! Vụt
Bạch Gia Trịnh lấy trong túi áo ra một vật cứng như đá, rút chốt mà ném về phía họ.
Keng Keng...
- Lựu đạn?
- Là lựu đạn chạy mau!
Người đàn ông tin ý nhận ra thứ anh ta vừa ném về phía mình mau chóng hét lớn với mọi người xung quanh, mau tháo chạy nêu không sẽ bị nổ chết.
- Oh! Đoán đúng rồi~
- Nhưng tiết quá đi không có phần thưởng rồi ha ha ha
Gia Trịnh nói với giọng nham hiểm cùng nụ cười như điên dại :)))...
Bùm....
Một tiếng nổ vang trời vang lên cả tầng lầu như rung chuyển, khói lửa mù mịt gạch đá lủng lổ, một mùi thơm của thịt bị nướng chín phản phất, màu đỏ của cherry như nhuộm đỏ cả bức tường.
Những miếng thịt bị ngọn lửa nuốt chửng mà lúc đầu phản phất hương thơm nhưng giờ lại có mùi cháy khét. Thật kinh tởm.
Bạch Gia Trịnh đứng nhìn mà tâm lạnh như băng ánh mắt không có gì thay đổi, anh thầm nghĩ cũng ngủm nhanh quá rồi đó, chắc tầm khoảng mấy chục người ấy nhỉ.
- Người đàn ông lúc nãy ồn ch.ết đi được .
Gia Trịnh bàu nhàu.
Một bàn tay từ trong ngọn lửa đang cháy bừng bừng tho ra mà túm lấy vạt áo trắng tinh khiết của anh làm nó có một mảng màu đỏ kèm theo màu đen cháy xém.
- Hửm? Còn sống à?
Gia Trịnh ngạc nhiên hỏi tiện thể lia mắt nhìn xuống thứ đang ở dưới đang nắm vào chân mình.
Một người phụ nữ bị cháy gần hết người, màu đỏ cherry dính đầy vào vặt áo trắng của anh, thêm mùi nồng của thịt chín khiến anh khó chịu mà cau mày chặt lại.