Mọi người xung quanh thấy từ lúc thanh âm mà Gia Trịnh phát ra có chút mờ ám, họ chưa kịp suy nghĩ gì đã bị việc này làm cho sợ hãi mà á khẩu.
Khung cảnh người bây giờ vô cùng hỗn loạn, tiếng la hét khóc lóc vang lên in ỏi xé tan bầu không khí lặng yên lúc bấy giờ.
- Chậc! Câm miệng đi ồn quá đấy!
- Ồn ào như vậy có phải là muốn đi theo người này không?
Gia Trịnh tặc lưỡi mà quát tháo, tay cầm súng còn chìa ra chỉ chỉ vào người nằm sấp dưới nền gạch lạnh.
Cả đám người đang nhố nháo khi nghe tiếng anh cất lên liền im bặc đi, không ai dám ho he nữa lời.
- Im lặng vậy có phải tốt hơn không?
Giọng Gia Trịnh lúc này cũng đã có đôi phần dịu lại.
Từ trong đám đông đó, ai cũng không thôi thắc mắc vì sao giáo sư Gia Trịnh lại là nội gián?
Tại sao Gia Trịnh lại muốn trừ khử hết tất cả bao gồm cả đánh sập nơi này?
Không một ai biết Gia Trịnh đã tính toán làm việc này trong bao lâu, không để lộ ra chút dấu vết nào như vậy thật sự quá đáng sợ rồi.
- Anh đã làm nội gián bao lâu rồi hả!
Giọng cô gái vừa nói vừa run rẩy không thôi.
- Hmmmm! Cô cũng gan dạ quá đấy nhỉ?
- Tôi nên gọi cô là gan dạ hay là ngu dốt đây?
Bạch Gia Trịnh hỏi.
- Nể tình các người đã từng làm chung với tôi trong vài tháng, tôi sẽ suy sét cho mấy người chết một cách nhẹ nhàng nhất không đau đớn.
Gia Trịnh nói với giọng điệu lạnh tanh ánh mắt liến nhìn xung quanh như chờ đợi một điều gì đó.
- Tôi làm đã làm nội gián từ khi vào đây rồi, cứ tưởng khâu kiểm tra sẽ nghiêm ngặt ghê gớm lắm, làm tôi cứ lo sợ bản thân sẽ bị lộ sớm. Nhưng ai mà ngờ được cũng dễ qua mắt mà t. . .
Rầm!
Tiếng va chạm đồ vật đổ bể khi có một người đàn ông trong đám đông cầm lấy một chiếc ghế nhựa màu xanh lam gấp gọn mở bung ra mà ném thẳng vào anh, thanh âm hết sức giòn tan vang lên làm chấn động xung quanh.
- Con b.à nó! né cũng nhanh đấy.
Hơi thở người đàn ông gấp gáp, giọng nói hơi run nhẹ những vẫn cứng.
Người đàn ông đó không ngờ anh lại né nhanh đến mức bản thân mình cảm thấy nao nún thế này.
Đã ném chiếc ghế gấp gọn đó vào người anh thì người đàn ông này cũng đã biết được hậu quả sau này là như thế nào.
Nói ra thì lâu vậy thôi chứ tất cả hành động đó chỉ vỏn vẹn trong 10s. Khiến ai chứng kiến cũng phải xanh mặt, vừa mừng vì có người đã chống lại vừa lo lắng cho số phận của ông ta khi ném ghế vào anh.
- Ngươi! Chán sống rồi?
- Cũng ghê gớm lắm nhỉ, khá can đảm đấy vậy thì, ngươi là người chết tiếp theo đi.
Gia Trịnh nói với giọng chứ đầy sự phẩn nộ.