Tưởng trừng như sẽ có thứ gì đó kinh khủng lắm xuất hiện trong bóng tối kèm theo tiếng bước chân chậm mà khiến ai cũng lạnh sống lưng.
Trong màng đêm tối một người tiến sĩ mặt bộ đồ đen khoác trên mình một cái áo choàng trắng dài chỉ cách mặt đất một khoản không nhỏ.
Khi người tiến sĩ đó đã hiện rõ ngũ quan bước ra khỏi bóng tối, ai nhìn thấy cũng vô cùng vui sướиɠ mừng thầm trong bụng.
- Là giáo sư Bạch Gia Trịnh!
- Mọi người được cứu rồi.
Giọng điệu người thanh niên nhận ra người đang tiến về phía này mang vẻ vui mừng, gấp gáp như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Một số người trong đám người đó nhận ra anh, anh lúc này đang làm nhiệm vụ cuối cùng tiêu diệt hết tất cả, xóa sổ không chừa lại một thứ gì, bao gồm tất cả người ở đây, vậy mà đám người này hoàn toàn không biết gì lại còn.
- Chào mừng anh như thế?
- Không lẽ họ sống đủ lâu rồi nên không biết sợ?
Mà cũng phải anh làm việc không có sơ hở vậy thì ai mà biết được anh lại là gián điệp cơ chứ.
Miệng anh nhếnh lên, thanh âm từ trong miệng cũng thoát ra mang hàm ý sâu xa.
- Mọi người đang làm gì vậy? Sao lại ở đây?
Bạch Gia Trịnh lên tiếng hỏi.
Anh cất tiếng hỏi điềm tĩnh, nhưng thầm nghĩ thời cơ cũng đến rồi chi bằng bây giờ hành động luôn cho xong.
- A giáo sư Gia Trịnh à có người đột nhập tổ chức đánh bom muốn.
- Muốn diệt hết người trong đây.
Người thanh niên trình bày hết những gì mà mình biết trong tình hình hiện tại cho Gia Trịnh nghe.
Một người thanh niên lên tiếng nói với giọng điệu gấp gáp cầu mong anh có thể giúp họ sống sót và thoát khỏi nơi này.
- Oh! Chuyện là vậy sao?
- Thế thì cũng đến lúc mọi người phải an giấc ngàn thu rồi!
- Ha~
Gia Trịnh cười nhếnh miệng.
Anh nói với giọng điệu hời hợt không mảy may quan tâm, tay anh bỏ vào chiếc túi, trong quần lấy ra một thứ gì đó màu đen, dài, cầm nắm rất vừa tay.
Gương mặt lạnh tanh mà nhìn về phía người thiếu niên.
- Giáo sư Gia Trịnh ý...
- Ý anh là sao?
Người thanh niên bấy giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, ý anh nói là gì sao anh lại kêu bọn họ đều an giấc ngàn thu?
- An giấc ngàn thu nghĩa là gì cơ?
- Đồ ngu còn không mau chạy nhanh lên, đứng đó chỉ có chết thôi.
Bổng một người trong đám đông hiểu ra mà hét toán lên rồi màu chóng quay lưng thật nhanh mà chạy đi, nhưng anh ta sao có thể nhanh hơn Gia Trịnh được, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ mình lại bị kết liễu một cách nhãm nhí đến mức này.
Bằng!.....
Một thanh âm hết sức giòn tan vang lên, kéo theo đó là một người thanh niên ngả ngay xuống đất, màu đỏ rực của quả cherry từ người thiếu niên đang rót ra như suối.