[Trọng Sinh] Bị Vạn Nhân Mê

Chương 14

Ai cũng nghĩ anh dễ lừa như vậy sao, anh cũng không dễ lừa nên mới nói đồng ý với một vài điều kiện, để đề phòng họ dù ở cùng tổ chức nhưng họ luôn đề phòng anh, trước mặt thì cười nói sau lưng đề phòng Chậc chính là muốn anh từ bỏ phòng bị, mà bị khử mất đây.

Nhưng có ai mà ngờ được chứ đám xảo huyệt bọn họ đến cả nhân tài trong tổ chức khó nhọc bồi dưỡng cũng muốn hi sinh họ mà trừ khử anh cho đến cùng.

Đó là ngày mà anh có xuyên đến nơi này cũng không thể nào quên được, ngày mà tất cả đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát, sự căm phẫn không thể nào xóa nhòa.

Bíp Bíp Bíp

Tiếng còi báo động vang lên từng hồi chói tai, đám người ai nấy cũng hoảng loạn tìm cách rời khỏi nơi này cảnh tượng hệt như một mớ hổn độn, đoàn người xô đẩy chen chút từng bước một cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Nhưng đời không có chút kịch tính thì sao gọi là đời?, nhốn nháo lâu như vậy đã gần đến cửa ra ai cũng mừng rỡ vì tưởng mình sắp thoát được, nhưng không! một tên trong đám đã nhận ra điều gì đó mà tay vừa chạm cửa thì mặt đã tái xanh đi.

- Cửa Khóa rồi!

- Không mở ra được.

Giọng nói run rẩy của một người thiếu niên nào đó vang lên trong vô vàng tiếng người hỗn loạn.

Tên đó nói với giọng điệu run rẩy, từng thanh âm mà tên đó phát ra từng câu từng chữ sau khi tất cả những người có mặt ở nơi đó đã nghe được mặt ai cũng tái đi không còn một giọt máu.

Khung cảnh lúc đầu đã rất hổn loạn rồi bây giờ lại thêm câu tuyên bố này không khí xung quanh càng đảo lộn thấy rõ. Người nào cũng cuống cuồn lên mà tìm mọi cách phá cửa mà xông ra, y hệt những con mồi bị mắc vào mạng nhện cố vùng vẫy mà thoát ra.

Một tiếng nói gấp gáp trong đám người đó phát ra, là một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai.

- Mọi người bây giờ cứ xô đẩy, hổn loạn như vậy không phải là cách hay.

Thanh âm cứng rắn nhưng vẫn mang chút hơi run sợ của một cô gái tóc gắn vang lên khiến không gian có chút ổn định trở lại.

- Tôi có ý này mọi người cùng nhau hợp lực thì chắc có thể thoát ra nhanh nhất mà vẫn còn sức để chạy ra đến bên ngoài.

Một ý kiến chợt lé lên trong đầu cô.

Cô gái nói ra suy nghĩ trong đầu mình, thà cùng nhau hợp sức thoát ra chứ một mình cô cũng chẳn làm được gì.

Lợi dụng sức người đông hợp lại mà thoát ra.

Cộp Cộp Cộp

Từ xa thanh âm bước chân chầm chậm đang tiến về phía họ, mấy người đó ai cũng vô cùng căn thẳng mà cố hết sức phá hủy cánh cửa nhanh nhất có thể, tiếng bước chân ngày càng gần khiến họ hồi hộp không thôi.