- Làm cái gì đấy?
- Có buông ra mau không hả?
Gia Trịnh gắt giọng lên nói với người phụ nữ dưới chân.
- Cứu Tôi Làm Ơn Đi Mà Cứu.
Thanh âm nhỏ bé phát ra lí nhí nhen nhóm hi vọng của người phụ nữ.
- Hả! Bị đi.ên à?
- Tôi không rảnh đến mức đó đâu.
Gia Trịnh nói với giọng không hiểu chuyện gì, người phụ nữ này ăn nói thật nhảm nhí.
- Hức. Làm ơn
- Tôi muốn sống!
- Tôi muốn sống mà cầu xin cậu, tôi không muốn chết chút nào đâu.
Người phụ nữ cầu xin người đàn ông trước mặt mình, tay cố níu lấy vạt áo sà xuồng phía gần đất cách khoảng không 10cm.
- Gì? khục haaa.....Sắp ngỏm đến nơi rồi mà cũng nói được nhiều ghê ha?
Gia Trịnh cười chế nhạo người đang bấu víu vào vạt áo trắng tinh của mình, vì trên người bị cháy xém mà có chút m.áu cùng vụn khét bám lên.
Bùm...
Gia Trịnh vừa đến nơi lại có thêm một vụ nổ lớn nữa nổ ra, nãy giờ từ trên đường đi đến đây anh gặp không biết bao nhiêu tiếng nổ bom lớn như vậy rồi nhưng loại bom này không hề bình thường chút nào.
Khi nó nổ ra không những gây ra sát thương lớn, nổ banh mọi thứ ở gần nó mà còn có thể gây ra một vụ nổ lửa lớn vì trong đó có chứa thành phần kích nổ, đó là sáng tạo mà anh đưa ra bây giờ bọn họ lại dùng chính thứ anh chế tạo ra mà muốn diệt anh.
Đúng là anh ngu ngốc mà, nhưng đó vẫn chưa phải là phần hoàn thiện của quả bom, anh biết thứ vũ khí hạng nặng như vậy cũng sẽ rất lợi cho anh, vì anh không có đủ máy móc mà chế tạo nó nên mới chịu thiệt mà đưa bản thành phần cho bọn họ. Để họ biết về loại vũ khí hạn nặng này.
Dường như người phụ nữ cũng cảm nhận được gì đó ẩn ý sâu trong lời nói của anh mà khóc òa lên trong sự tuyệt vọng.
- Ah!.A.Hức Hức
Người phụ nữ lúc này cuối cùng cũng bỏ cuộc mà chấp nhận với số phận.
Phải chăn đây là quả báo cho những việc xấu lúc trước mà cô đã làm sao?
Ông trời thật tàn nhẫn mà, ban cho cô mọi thứ rồi cứ thế cướp đoạt nó đi trong phút chốc vậy sao?
- Liên Quyết con trai tôi.A.Anh giúp tôi nói với nó.Tôi yêu nó nhiều.Nhiều lắm được không?
- Tôi biết anh biết nó, thằng bé hay kể về anh cho nó kẹo.
- Tôi cấm nó ăn nhiều kẹo, nên khi anh cho nó kẹo nó rất quý anh.
Người phụ nữ nói với giọng cầu xin anh giúp cô một lần thôi, cũng coi như là di nguyện cuối cùng mà cô đưa ra.
Anh vẫn im lặng không nói một lời nào ánh mắt bây giờ cũng có chút tình người hơn.
- Là thằng nhóc áo cam đó á hả?
- Được nếu có duyên gặp, tôi sẽ tha cho nó 1 mạng, nhưng sống ra được khỏi đây không là do nó.
Gia Trịnh lặng im một lát rồi mới nói cho cô gái đó nghe.