- Được được Đại Lão cậu cứ yên tâm có tôi ở đây không ai dám làm gì con trai nhỏ của cậu đâu!
Lưu Ân nói với giọng điệu chắc nịt, trong lòng không khỏi cảm tháng cái tên này cũng quá cuồng con rồi, không phải vì tẩu mất lúc sinh Thiếu Ân ra thì giờ đây một nhà ba người quá hạnh phúc rồi.
Suy nghĩ đó khiến bản thân Lưu Ân có chút bận tâm, Đại Lão từ nhỏ đến lớn quá khứ không mấy tốt đẹp, sau khi lớn trải qua bao nhiêu chuyện xém chút nữa là mất mạng thì mới có được hạnh phúc, nhưng. . .
Ông trời thật biết trêu ngươi mà, lại nỡ lòng nào mà lấy đi hạnh phúc cuối cùng của Đại Lão, bỏ lại đứa trẻ nhỏ như thiếu gia mới sinh ra đã mất mẹ, thua thiệt người khác.
Gà trống nuôi con cũng thật là. . . . Tẩu à tẩu có đang nhìn thấy khổ cực của Đại Lão cậu ấy không phu nhân nhà họ Hàn, Trần Liên Liên. . . .
. . . .
- Này! ông có mau lên không hả? định để tôi trong bộ dạng này đến khi nào đây? Ông chú có sẹo trên lông mày.
Gia Trịnh hơi ngạc nhiên nói.
- Tên nhóc nhà ngươi. . . . . Haizzz theo ta mau lên với lại ta không phải là ông chú mặt sẹo mất lông mày gì hết ta có tên đấy!
Lưu Ân nghe vậy liền đen mặt, giọng cáu gắt đi.
- Nhưng tôi lại thích kêu ông chú là vậy đấy! Sao bộ ông chú không bằng lòng à?
Gia Trịnh nói với giọng thách thức sự kiên nhẫn của Lưu Ân.
- Không hiểu sao Đại Lão có thể mang tên nhóc ngỗ nghịch nhà ngươi tới đây nữa, chậc ta tên Tống Lưu Ân nhớ rõ đấy thằng nhóc láo toét.
. . . . . . . .
Gia Trịnh nói chuyện với ông chú này cảm thấy cũng không phải là người xấu, cũng có chút tình người, nhưng cũng phải tìm hiểu kĩ nơi này mới được khi không lại được mời đến đây cũng có chút nghi hoặc.
- Cởi đồ ra đi!
Thanh âm Lưu Ân vang lên kéo Gia Trịnh ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, mà không khỏi ngạc nhiên trước câu nói từ miệng Lưu Ân phát ra.
- Cái quái!.....Ông tính làm gì hả!?? Tôi cấm ông lại gần đây đấy ông chú chột một bên lông mày kia!
Gia Trịnh hoảng loạn lấy tay che người, mắt liếc séo Lưu Ân.
- Gì!?? Thằng nhóc này đang nghĩ cái gì vậy hả?!!
- Trời đất. . . . Cởϊ qυầи áo để tắm chứ không có tính làm gì nhóc đâu, nghĩ gì vậy. . . . . Mới con nhít mà có suy nghĩ gì vậy. . .
- Với ông đây không thích con trai đặt biệt là cây củi khô nhà cậu còn mới có 10 tuổi, suy nghĩ linh tinh.
Lưu Ân tỏ thái độ kinh t.ởm suy nghĩ mà Gia Trịnh, cậu đang nghĩ anh ta tính làm gì đó với mình nên mới tỏ thái độ gắt gao như thế?