Chuyện này thật khó có thể lí giải được khi một cậu nhóc lại có thể biết quá nhiều điều như vậy về Thiên Ma Đại Hắc Long lại chỉ lần đầu được đặt chân đến nơi này, thật khiến người ta hoài nghi tột độ.
- L. . . Làm sao nhóc biết được điều đó? Nói là ai nói cho nhóc biết về mấy chuyện này chúng ta nãy giờ vẫn chưa hề nói gì cả. . . .
Lưu Ân hoảng loạn mà đè hỏi Gia Trịnh anh phải khai thật ra điều này hết sức là điên rồ.
Lưu Ân vừa có chút kinh ngạc pha chút bối rối.
- Haizzz. . . Ông có chắc là có người đã không nói gì không?
- Coi bộ chỗ này cũng không được kín miệng cho lắm nhỉ? Chỉ cần tôi chú ý lắng nghe một tí là có thể nghe ra mấy người các người đang xì xầm truyện trong tổ chức đấy!
- Đã vậy lúc nãy tôi chỉ là nói bân quơ mà ông cũng đã thừa nhận thì chính ông cũng nên coi lại mình tí đi.
Bạch Gia Trịnh nói với vẻ mặt thảng nhiên, đám người bọn họ thì thào to như vậy dù anh không muốn nghe thì cũng đã nghe hết không sót chữ nào rồi.
- Cái này. . . . Có thật là như vậy không?
Lưu Ân hỏi lại Gia Trịnh lần nữa để chắc chắn.
- Tôi đùa ông làm gì?
- Lo mà quản cho tốt mấy cái miệng không an phận đó đi, cứ bàn ra bàn vào như vậy thì ai cũng biết hết!
Bạch Gia Trịnh cáu gắt nói.
- Chỉ cần nghe họ bàn tán tí thôi cũng đủ biết hết mọi thứ rồi, bên chỗ mấy người quản lí không nghiêm hay là muốn ai cũng biết mọi điều về tổ chức Thiên Ma Đại Hắc Long à?
Gia Trịnh nói với giọng đó là lẻ đương nhiên, cậu chỉ mới nghe bọn họ bàn tán một lúc mà đã biết gần hết mọi điều như vậy, đám người này cũng không an phận quá rồi, dám đem chuyện của tổ chức ra mà nói này nói nọ. Thì chắc họ cũng đã xác định được hậu quả rồi ha!
Nghe đến đó Lưu Ân và Nặc Lâm không khỏi ngạc nhiên về những điều mà mình nghe được từ miệng của tên nhóc chỉ mới 10 tuổi.
Những người còn lại thì vừa run sợ lại vừa tháng phục trí thông minh của đứa nhóc này.
- Haha. . . Khá khá lắm không hổ là người ta nhìn trúng. Rất thông minh Lưu Ân cậu lo liệu tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi mang đến phòng làm việc của tôi.
Nặc Lâm càng ngày càng thấy Gia Trịnh hắn thú vị.
- À đúng rồi lát nữa Thiếu Ân sẽ đến đây, liệu chuẩn bị cho tốt, thằng bé mà có mệnh hệ gì thì không yên với tôi đâu cậu hiểu chứ!
Nặc Lâm nhắc đến tên con trai nhỏ của mình, cùng với ánh mắt sắc lạnh như dao mà ra lệnh cho Lưu Ân lo liệu mọi chuyện cho chu đáo.