Lừa Được Một Chú Chó Con

Chương 5

Hôm sau là thứ bảy.

Từ sau khi thức dậy vào lúc trưa, tôi bắt đầu băn khoăn không biết mình nên mặc gì.

Không thể quá thành thục, không thể quá ngây thơ, cũng không thể mờ nhạt giữa mọi người.

Khó vãi chưởng.

Về chuyện tại sao tôi lại coi trọng như vậy...

Tôi cũng không thể giải thích rõ ràng.

Hãy quy cho trái tim yêu cái đẹp tự nhiên của phụ nữ đi.

Cuối cùng tôi chọn một chiếc váy liền in hoa, phối với một cái áo khoác cao bồi, xõa tóc xuống, còn tâm cơ uốn mái tóc cong cong.

Về phần trang điểm, chính là kiểu trang điểm tự nhiên khiêm tốn nhất.

Sửa soạn xong cũng sắp đến giờ, tôi đến quán lẩu đã hẹn trước.

Em trai tôi nhắn tin cho tôi nói sắp đến rồi, tôi kiên nhẫn chờ.

Khoảng hai mươi phút sau, tôi nghe thấy giọng em trai mình.

Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy thằng trai của tôi dẫn đầu, ngoài cửa có mấy chàng trai đi vào.

Em trai tôi đi cùng một nam sinh cao xêm xêm nó, đại khái tầm một mét bảy lăm, phía sau còn có hai người cao lớn đi theo.

Tôi gần như lập tức xác định, nam sinh đi cùng em trai tôi chính là Chu Kỳ.

Vì vậy, trong khoảng thời gian họ đi về phía tôi từ cửa, tôi đã đặt tất cả sự chú ý của mình vào cậu ấy.

T - shirt trắng, quần jean xanh nhạt, túi đeo vai, kết hợp với mái tóc mềm mại bồng bềnh.

Tôi bất giác gật đầu, không kém hình tượng mình nghĩ về Chu Kỳ nhiều lắm.

Không đợi bọn em trai tôi đi tới bên cạnh bàn, tôi đã đứng dậy bước hai ba bước nghênh đón, mặt hướng về phía nam sinh kia: "Không ngờ chứ gì? Tôi lại đột nhiên tập kích."

Em trai: ?

Nam sinh: ?

Em trai: "Hai người quen nhau à?"

Vẻ mặt nam sinh mơ hồ: "Đây là ai?"

Tôi "chậc" một tiếng: "Chẳng lẽ cậu không nghe ra giọng chị sao, còn hỏi chị là ai?"

Nam sinh: "Vậy cô là ai?"

Tôi: ...

Tôi phục rồi, cậu nhóc này không phải là đang giả ngu đấy chứ?

Chẳng lẽ là nhìn thấy bản thân tôi rồi thất vọng?

Em trai: "Đây là chị tôi."

Nam sinh: "Ồ, chào chị."

Chờ một chút....

Tôi đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.

Giọng nam sinh này không giống Chu Kỳ!

Tôi: "Cậu là Chu Kỳ sao?"

Em trai tôi đặt tay lên vai tôi, kéo tôi xoay 180 độ về phía sau, mặt hướng về phía nam sinh cao nhất: "Chị, đây mới là Chu Kỳ."

Tôi hóa đá rồi.

Và rồi tôi nứt ra.

Cuối cùng tôi tan theo gió.

Tôi cố gắng ngẩng cổ lên, nhìn chàng trai menly cao 185+ trước mặt.

TÔI LÀ AI?

TÔI ĐANG Ở ĐÂU?

VÀ TÔI ĐANG LÀM GÌ?

Nhưng tôi vẫn gắng khó khăn khống chế biểu cảm, cứng ngắc vẫy vẫy tay với cậu ấy: "Hi..."

Cậu ấy cũng rất cố gắng cúi đầu.

Thế cho nên một người cao 1m6 như tôi cũng thấy rõ sự tủi thân nhàn nhạt trong đáy mắt cậu và đôi môi mím thành một đường thẳng.

Một lúc lâu sau, cậu ấy nói: "Chị, chị lại không nhận ra em, em rất đau lòng."

Trời đất chứng giám!

Chất giọng thiếu niên dịu dàng trong trẻo của cậu, làm sao mà tôi có thể đoán được cậu là một chàng trai menly cao lớn chứ.

Đừng nói là không gặp mặt, cho dù hiện tại đã gặp mặt, tôi cũng có cảm giác giọng nói và cơ thể của cậu không hợp nhau.

Nhưng tôi đã là một người trưởng thành, tôi biết mình nên hóa giải xấu hổ như thế nào.

Vì thế tôi nhìn cậu ấy cười cười: "Thật sự xin lỗi, không ngờ cậu cao như vậy, cậu cao bao nhiêu ha?"

Cuối cùng Chu Kỳ cũng lộ ra nụ cười: "1m88."

Tôi: ...

Cao thật.

Có điều lúc cậu ấy cười, khuôn mặt vẫn tràn đầy cảm giác thiếu niên, không nhìn chiều cao, tướng mạo thì vẫn đẹp trai kiểu nhẹ nhàng khoan khoái, tràn đầy sức sống.

Tôi đột nhiên cảm thấy ngoại trừ vóc dáng cậu ấy hơi cao một chút, giọng nói vẫn rất hợp với khuôn mặt.

Tôi đang định nói gì đó với cậu ấy, em trai tôi đúng lúc xen vào: "Chị, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không? Đứng như vậy em sợ hai người đều bị bệnh đốt sống cổ."

Tôi: ...

Nắm đấm cứng rồi.