Lừa Được Một Chú Chó Con

Chương 4

Tôi nhanh chóng phát hiện, Chu Kỳ nói xem phim, cũng không phải là xem phim mà tôi hiểu.

Buổi tối hôm đó, sau khi tôi về đến nhà, cậu ấy thêm QQ của tôi, sau đó chia sẻ màn hình máy tính của cậu ấy cho tôi.

Tôi: ...

Thật sự, là cùng nhau xem phim.

Tôi ngồi trước bàn tháo trang sức, vừa tẩy trang vừa nghe cậu ấy nói chuyện.

Chu Kỳ: "Chị à, em nghe nói có một bộ phim kinh dị Tây Ban Nha rất hay, nhưng em chưa xem, chúng ta cùng xem nha!"

Tôi: "Không phải là cậu đang sợ đấy chứ?"

Giọng cậu ấy rất nhỏ: "Không phải…"

Tôi cười: "Đừng giải thích, nhất định là vậy."

Sau đó cậu ấy rơi vào im lặng.

Trong lòng tôi cười như sắp điên rồi, sao đứa nhỏ này lại dễ chọc như vậy? Vừa mềm vừa ngọt vừa nhát gan, đây là chú chó con tuyệt mỹ chứ gì nữa chời.

Vì vậy tôi nói: "Vừa hay lá gan chị lớn, cùng xem với cậu."

y da, đừng nói, bộ phim này thật đúng là rất đẹp.

Ngoại trừ lúc mới bắt đầu không chú tâm vào nội dung phim, tôi và Chu Kỳ đang bận châm chọc phát âm tiếng Tây Ban Nha, sau đó chúng tôi gần như không nói gì, chỉ toàn tâm toàn ý xem phim.

Dù sao với tôi thì chính là vậy.

Cuối cùng tình tiết đảo ngược cuối khiến tôi nổi da gà.

Sau khi kết thúc, tôi tổng kết lại: "Mặc dù là phim kinh dị, nhưng không quá kinh khủng."

Chu Kỳ: "Không đáng sợ à?"

Tôi: "Đáng sợ sao?"

Chu Kỳ: "Nhân tính khủng bố."

Tôi: ...

Ừ.

Sau ngày đó, tôi và Chu Kỳ ngoại trừ chơi game, còn thường xuyên chia sẻ màn hình xem video (đã tự kiểm tra và xác minh rất hữu hiệu + thực dụng, đề cử cho đông đảo các cặp đôi yêu xa).

Tôi hỏi cậu ấy: "Ngày nào cậu cũng đều chơi Vương Giả với chị, thằng em chị không phát hiện sao?"

Chu Kỳ: "Em không ở ký túc xá."

Tôi: "Ở toà nhà dạy học à?"

Chu Kỳ: "Ừ."

Tôi nghĩ cậu nhóc này còn rất đáng thương, mỗi ngày chơi Vương Giả với tôi còn phải lén lút trốn thằng em tôi.

Có điều, cảm giác này sao có chút kỳ kỳ?

Quan hệ giữa hai chúng tôi cũng không phải là quan hệ nam nữ bất chính gì, nhưng đồng thời tôi cũng suy nghĩ, vậy quan hệ của chúng tôi là gì?

Tuy rằng mỗi ngày khi rời giường đi làm tôi đều rút được kinh nghiệm xương máu, quyết định giữ một khoảng cách nhất định với Chu Kỳ, nhưng đến buổi tối sau khi kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà, tôi lại nhịn không được muốn nghe cậu ấy làm nũng gọi tôi là chị.

Tôi cảm thấy giật mình, nhưng lại không có cách nào thay đổi.

Thật phiền.

Cứ như vậy qua một thời gian ngắn, kỳ thi giữa kỳ của bọn họ đã kết thúc.

Tôi không thông báo cho Chu Kỳ, trực tiếp gửi wechat cho em trai tôi.

Tôi: Ngày mai đi tìm mày, dẫn mày đi ăn bữa tiệc lớn.

Em trai: Tốt như vậy? Chị không có ý đồ gì chứ?

Tôi: Đúng là có. Đưa ba đứa bạn cùng phòng của mày theo, chị mời.

Em trai: Vì sao?

Tôi: Không vì sao cả, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc mày. Mày cứ nói với họ là mày mời, đừng nói chuyện chị đi.

Em trai: A, cái này...

Tôi phát một bao lì xì hai trăm tệ.

Em trai: Cảm ơn chị, em nhất định sẽ dẫn người qua.

Tôi hừ lạnh một tiếng, nhóc con, trở mặt hai bề nhanh quá nhỉ.

Tôi cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, kết quả một lát sau, em trai tôi lại gửi cho tôi một tin nhắn wechat.

Em trai: Chị, không phải chị muốn gặp Chu Kỳ chứ?

Tôi: Lấy tiền còn nói nhảm nhiều như vậy.

Em trai: …