Lừa Được Một Chú Chó Con

Chương 6

Bữa ăn này ăn trong không khí khá lạ.

Hai người bạn cùng phòng khác của em trai tôi, tôi cũng không nhớ rõ tên.

Người cao 1m75 kia gọi tiểu A, còn người cao còn lại kia gọi là tiểu B đi.

Tôi và em trai ngồi một hàng, Chu Kỳ và Tiểu A, Tiểu B ngồi một hàng.

Ban đầu, tôi và Tiểu A ngồi đối diện nhau, lúc giữa cậu ta đi toilet, Chu Kỳ ngồi đối diện tôi.

Ánh mắt tôi lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cậu ấy.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Rõ ràng đối với giọng nói của cậu ấy, thái độ và cách nói chuyện hay đặc điểm tính cách, sở thích tôi đều đã rất rõ ràng, thậm chí còn có thể nói là tương đối quen thuộc.

Nhưng khi cậu ấy chân chính đi tới trước mặt tôi, tôi vẫn có loại cảm giác câu nệ và xa lạ.

Bởi vì những gì tôi hiểu đều là những thứ bên trong, mà bây giờ những thứ này, đều bị một chiếc túi da xa lạ bao bọc lại.

Vi diệu thật.

Cũng may là ăn được một nửa, cuối cùng tôi cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc trên người Chu Kỳ.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện phiếm với Chu Kỳ, tửu lượng của em trai tôi vì uống ba ngụm mà xung ba khía lên.

Nó đột nhiên kéo cánh tay tôi: "Chị, uống với em một ly."

Tôi: ?

Không đợi tôi mắng nó, Chu Kỳ đã kéo mạnh tay em trai tôi từ trên người tôi xuống.

Tôi cũng có thể cảm giác được cậu ấy dùng rất nhiều sức.

Em trai tôi ngơ ngác.

Hình như Chu Kỳ cũng ý thức được không ổn, xoa xoa cánh mũi, nói với em trai tôi: "Chị uống với cậu."

Em trai tôi rót rượu cho cậu ấy: "Bồi uống thì bồi uống, đẩy tôi làm gì?"

Chu Kỳ không đáp lại, cúi đầu uống rượu.

Tôi nhớ lại phản ứng có vẻ kịch liệt của Chu Kỳ, đột nhiên cảm thấy có chút không hợp.

Cảm giác vi diệu càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng tôi nhìn bọn họ uống đến cao hứng, cũng không tiện mở miệng hỏi.

Vì thế tôi đứng dậy đi vệ sinh một chuyến.

Lúc tôi ngồi trên bồn cầu, đột nhiên nhận được wechat của Chu Kỳ.

Chu Kỳ: Chị, vừa rồi em không cố ý.

Tôi: Chị đang thắc mắc, sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy?

Hồi lâu, cậu ấy cũng không trả lời.

Tôi thử thăm dò hỏi: Chẳng lẽ cậu cũng uống say?

Lại qua một lát, Chu Kỳ như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới gửi tin nhắn mới.

Chu Kỳ: Chị, em không uống nhiều. Sở dĩ em phản ứng mạnh, đều là bởi vì...

Chu Kỳ: Em ghen tị.

Chu Kỳ: ...

Tôi cho rằng tôi đã trải qua nhiều chuyện, xem nhẹ hồng trần.

Tôi tưởng rằng tôi đã biến thành cây vạn tuế, khó nở hoa.

Tôi tưởng...

Chết tiệt, tôi nghĩ!

Khi tôi nhìn thấy câu nói "Em ghen tị" của Chu Kỳ, rõ ràng tôi nghe được tiếng l*иg ngực rung động.

Cái này không giống với sự động lòng lúc trước vì giọng nói của cậu ấy, cũng không giống với thói quen tham luyến mỗi ngày được cậu ấy gọi tôi là chị, mà thật sự chân thật, là sự động lòng của một cô gái đối với một chàng trai.

Nhưng mà sự động lòng này chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó, lý trí lại chiếm thế thượng phong.

Tôi suy nghĩ, Trương Tử Khiêm là em trai tôi, em trai tôi đẩy mạnh tay tôi một chút, sao cậu ấy lại ghen tị?

Ghen à?

Tôi lắc lắc đầu. Dù tuổi còn trẻ, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng. Dù sao cậu ấy cũng nhỏ hơn tôi hai tuổi, tính trẻ con và bốc đồng còn rất rõ ràng.

Vì thế tôi trả lời cho cậu ấy một biểu tượng cảm xúc:

Tôi: Em trai, tỉnh táo một chút, em uống nhiều rồi.

Sau đó, Chu Kỳ không trả lời nữa.