Tiền Đương thậm chí đã có sẵn kế hoạch, hắn ta muốn chờ xem Lâm Lạc buôn bán thế nào. Nếu thấy Lâm Lạc làm ăn thất bại, hắn sẽ nhân cơ hội đó mà chế giễu, khiến Lâm Lạc mất mặt trước mọi người.
Hai người Lâm Lạc không hề hay biết về ý định của Tiền Đương, chỉ mong sớm vào thành phố để bán hàng cho nhanh. Vì vậy, cả hai không ngừng tăng tốc và cuối cùng cũng kịp đến chợ sáng trước khi nó kết thúc, tìm một chỗ để bày bán.
Lâm Lạc chọn một góc đường, chuẩn bị quầy hàng, bày một bàn thử đồ ăn. Sau đó, y lớn tiếng rao:
“Bán đậu hũ đây! Đậu hũ mới nấu nóng hổi đây! Ăn thử không ngon không lấy tiền, một miếng chỉ hai văn tiền, không mua thì thiệt, mua rồi mới thấy lời!”
Giá hai văn tiền này đã được Lâm Lạc suy nghĩ kỹ. Ở đây, một cân gạo lức giá ba văn, nếu đậu hũ rẻ quá anh sẽ không kiếm được tiền, nhưng nếu đắt quá cũng khó bán. Giá này là vừa đủ, chịu khó một chút thì cũng có lãi, bán hai mươi miếng thì cũng có thể kiếm mười lăm văn tiền.
Hiện tại, chỉ có Lâm Lạc biết làm đậu hũ này, chỉ cần y gây dựng được danh tiếng, bán số lượng nhiều với lợi nhuận ít, chắc chắn cũng sẽ kiếm được kha khá.
Khi Lâm Lạc bắt đầu rao hàng, Triệu đại đứng cạnh sửng sốt. Không chỉ vì sự lớn tiếng rao bán hàng của y, mà còn vì sự tự tin của Lâm Lạc. Điều này hoàn toàn khác với một Lâm Lạc nhút nhát trước đây mà anh biết.
Triệu đại tức khắc cảm thấy có chút chua xót, nghĩ đến cuộc đời khốn khó này đã đưa đẩy một ca nhi nhỏ bé đến bước đường này. Người trước đây nhút nhát, sợ sệt, chỉ biết lẽo đẽo theo sau phu nhân, nay đã đủ dũng cảm đứng ra rao hàng mạnh mẽ!
Lâm Lạc hoàn toàn không biết rằng, bên trong vóc dáng cao lớn của Triệu đại lại ẩn chứa một tâm hồn nhạy cảm như vậy. Trước mắt, Lâm Lạc chỉ tập trung tiếp đón những khách hàng đang bị thu hút bởi tiếng rao của mình.
Mọi người nhìn Lâm Lạc nhỏ nhắn, gầy gò, bán thứ mà họ chưa từng thấy qua, ban đầu cảm thấy tò mò. Một lát sau, có người trực tiếp lên tiếng hỏi: “Tiểu ca nhi, ngươi đang bán cái gì mà trông kỳ lạ đến như vậy? Thứ này có ăn được không? Sao lại đắt thế, chỉ một miếng nhỏ mà đã hai văn tiền?”
Lâm Lạc nhìn người vừa hỏi, liền đưa qua một cái muỗng đầy đậu hũ, nói: “Khách quan, đây là thức ăn, phải thử mới biết được. Trước hết ngài hãy nếm thử một khối, rồi hãy suy xét xem có nên mua hay không, được không ạ?”
Cách cho khách thử đồ ăn của Lâm Lạc thật sự không thường thấy, khiến những người xung quanh đều hứng thú, chăm chú dõi theo người vừa đặt câu hỏi, chờ xem hắn ta phản ứng ra sao.
Người đàn ông bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng không hề ngại ngùng, ngược lại còn nhìn Lâm Lạc nói: “Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, ta sẽ ăn thử. Chỉ là trước hết phải nói rõ, nếu thứ này không ăn được, ta sẽ không mua đâu. Rốt cuộc, trên đời này có nhiều thứ trông hoa mỹ, nhưng khi vào miệng lại chẳng khác gì rác rưởi.”
Lâm Lạc không hề tức giận, trong kinh doanh loại khách nào cũng sẽ gặp, đôi khi có cả những người kỳ quặc, nhưng cách nói chuyện của người này cũng không hẳn là vô lý.
Lâm Lạc mỉm cười, với giọng đủ lớn để mọi người xung quanh đều nghe thấy, y nói: “Làm thức ăn, dĩ nhiên phải ngon thì mới đáng bán. Vị khách này nói rất đúng, mọi người có thể yên tâm thưởng thức, nếu không ngon, các ngài không cần mua cũng được."
Người đàn ông này vốn chỉ đến xem náo nhiệt, vừa rồi cũng chỉ là tranh cãi theo thói quen. Nhưng khi nghe thấy giọng nói ôn tồn của Lâm Lạc, hắn ta lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Không nói thêm gì, hắn ta nhận lấy muỗng đậu hũ từ tay Lâm Lạc, ăn một miếng. Lập tức, hương vị đậm đà của đậu hũ lan tỏa trong miệng, hòa quyện với vị tinh tế, thậm chí còn mang theo một chút hương vị đặc biệt khó tả.
Đôi mắt đột nhiên người đàn ông mở to, trước giờ hắn chưa từng ăn món nào ngon như vậy, chỉ với cách chế biến đơn giản mà có thể tạo ra hương vị tuyệt vời đến thế.
“Thế nào, ăn ngon không?”
“Chắc là ngon lắm, ngươi không thấy hắn thay đổi sắc mặt sao?”
“Trời đất ơi, nhìn thử xem hắn ta vừa nãy còn tỏ vẻ coi thường, bây giờ lại tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng.”
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, ánh mắt đều đổ dồn vào người đàn ông, chờ đợi câu trả lời của hắn ta.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi tiếng xì xào của đám đông, người đàn ông nhanh chóng tỉnh lại, nhìn Lâm Lạc rồi buột miệng hỏi: “Ta có thể ăn thêm một miếng nữa không?”
Lâm Lạc vẫn giữ nụ cười trên môi, và khi nghe câu hỏi này, nụ cười còn rộng hơn, y đáp: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ là một sạp buôn bán nhỏ, mỗi người chỉ được thử một lần. Sau khi ăn thử, các vị hãy quyết định xem có muốn mua hay không.”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không vừa ý lắm, nhưng đứng trước Lâm Lạc với nụ cười tươi tắn, hắn ta cũng khó mà từ chối.
Nhân cơ hội đó, Lâm Lạc nói thêm: “Nếu các vị thấy ngon, sao không mua về tự làm? Một miếng chỉ hai văn tiền, về nhà chế biến thành nào cũng rất ngon. Miếng vừa thử là đậu hũ non, có thể trộn gỏi, xào, hay nấu đều được. Còn đây là đậu hũ già, nấu canh rất hợp, cũng có thể chiên dầu.”
Người đàn ông vỗ đầu mình, tỏ vẻ hối hận vì đã quên mất điều này, lập tức nói: “Được, lấy cho ta ba miếng đậu hũ non, và một miếng đậu hũ già. Ta sẽ về nhà tự chế biến.”
Lâm Lạc thấy người đàn ông mua nhiều như vậy, không khỏi nhắc nhở: “Đậu hũ này vẫn chưa qua xử lý, nếu ngài không cần nhiều thì chỉ nên mua một hai miếng để tránh lãng phí.”
Người đàn ông nghe vậy cười nói: “Ngươi thật thú vị, người khác bán hàng thường mong khách mua nhiều hơn, vậy mà ngươi lại khuyên người ta mua ít đi?!”
Lâm Lạc thành thật đáp: “Tôi không chỉ muốn bán hàng trong một lần này, mà hy vọng quý khách có thể thường xuyên quay lại. Tôi mong muốn mỗi vị khách đều cảm thấy hài lòng.”
Người đàn ông cảm thấy Lâm Lạc có ý tốt, trong lòng càng thêm vui vẻ, nói tiếp: “Ngươi đừng lo, ta sẽ mua hết số này về ăn. Nếu ngươi thật lòng như vậy, thì món này đúng là ngon. Vì đây là lần đầu tiên ngươi buôn bán, ta sẽ giúp đỡ một chút. Vậy đi, cho ta bảy miếng đậu hũ non và ba miếng đậu hũ già, tổng cộng mười miếng, hai mươi văn tiền. Ta sẽ trả đủ số tiền này.”
Nói xong, người đàn ông lấy một túi tiền ra, đếm rồi đưa cho Lâm Lạc hai mươi văn tiền.
Lâm Lạc vốn nghĩ rằng đây là một khách hàng khó chiều, không ngờ lại nhận được sự hào phóng như vậy. Y lập tức gọi Triệu đại, người đang đứng bên cạnh nhìn ngơ ngác, bảo anh ta lấy lá cây đã chuẩn bị sẵn để gói đậu hũ cho khách.
Dù bất ngờ với số lượng lớn mà người đàn ông mua nhưng Lâm Lạc vẫn rất bình tĩnh. Y cẩn thận cắt đậu hũ và phân loại vào các rổ, sau đó đưa cho người đàn ông, đồng thời nhắc nhở hắn ta ăn sớm để đảm bảo chất lượng.
“Tiểu lão bản, ngươi thật lòng đấy. Nếu món này được người khác yêu thích, ngày mai ta sẽ quay lại ủng hộ ngươi.”
Người đàn ông không ngại lời dông dài của Lâm Lạc, chỉ khẽ gật đầu chào rồi rời đi.
Khi người đàn ông tiêu sái rời đi, đám đông vây quanh trước đó để xem náo nhiệt, giờ lại bắt đầu xôn xao bàn tán về sự việc.
“Không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, lập tức mua nhiều như thế, không biết hắn có ăn hết được không?”
“Ngươi không biết đâu, hắn là chưởng quầy của cửa hàng Hạ gia, quản lý mấy chục người, hầng ngày tiếp đón hàng trăm vị khách, mấy miếng đậu hũ này đâu có đáng là gì!”
“Gì cơ?! Hắn là chưởng quầy của Hạ gia? Ta nghe nói hắn rất kén chọn món ăn, không ngờ hắn lại thích đậu hũ đến thế. Không được, ta phải thử xem.”
“Ta cũng vậy, nghe nói chưởng quầy Hạ gia chỉ ăn món chất lượng cao, nếu món này được hắn khen, chắc hẳn không tồi.”
Sau khi thảo luận xong, không rõ lý do, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Lạc, và họ bắt đầu yêu cầu thử đậu hũ.
Lâm Lạc đương nhiên vui vẻ đồng ý, vì đây là cơ hội để quảng bá sản phẩm. Y biết thử món ăn là điều cần thiết để thu hút khách hàng, khi họ đã ăn thử, họ sẽ không còn để ý đến vấn đề này nữa.
Những người đã thử đậu hũ đều không thấy món này không hợp khẩu vị, với lại giá hai văn tiền cũng không coi là đắt, họ đều mở miệng mua một miếng, một số người cảm thấy ngon thậm chí còn mua thêm hai miếng.
Chỉ trong chốc lát, đậu hũ của Lâm Lạc đã bán hết sạch. Y cũng đã chuẩn bị tâm lý có thể không bán hết trong ngày, thậm chí chỉ bán được vài miếng, nhưng không ngờ lại bán hết nhanh chóng như vậy.
Lâm Lạc nghĩ đến lúc mới bắt đầu, đã gặp một số khách hàng khó tính, nhưng giờ đây số lượng khách hàng mua nhiều như vậy, y cũng không còn thấy phiền phức với những khách hàng khó tính đó nữa.
*********
Lâm Lạc cầm tiền đồng trong tay, đến chỗ quan bạc để đổi thành tiền giấy, rồi đến khu quản lý ở cuối phố để thanh toán phí quầy hàng hai văn tiền cho ngày hôm đó.
Tiểu lại (*) nhận tiền và nhìn Lâm Lạc với vẻ ngạc nhiên. Hắn đã thấy Lâm Lạc từ đầu ngày, khi chợ sáng sắp kết thúc và hầu như không bán được bao nhiêu hàng, nên không kỳ vọng gì nhiều vào việc thu phí. Tuy nhiên, không ngờ tiểu ca nhi lại chủ động đưa tiền cho hắn.
Tiểu lại đoán giá trị của số tiền, nhìn qua đồ đạc và gánh hàng của Lâm Lạc, rồi cất tiền vào rương. Sau đó, hắn nhìn Lâm Lạc và nhắc nhở:
“Chợ sáng chỉ tổ chức một ngày trong tuần. Nếu ngươi muốn làm ăn lâu dài, có thể tìm một gian hàng cố định ở khu phố Tùng Hoa bên cạnh. Ở đó có bày bán rất nhiều món ăn khác nhau.”
Lâm Lạc chưa từng nghe nói về khu Tùng Hoa Phố, y chỉ biết khu chợ này qua lời đồn từ người trong thôn rằng đây là nơi náo nhiệt với rất đông người. Giờ nghe tiểu lại nói vậy, y đoán có thể là mô hình họp chợ tuần này giống như ở thời hiện đại, nơi dân chúng có thể đến mua bán hàng hóa vào một ngày cố định mỗi tuần, nên mới náo nhiệt như vậy.
Lâm Lạc cảm kích trước lời nhắc nhở, vì không hiểu rõ một số nguyên tác ở đây, anh hỏi thêm chi tiết với giọng điệu lịch sự:
“Vị quan gia này, nếu tôi muốn thuê quầy hàng thì không biết có thể tìm ai để hỏi đây?”
Lâm Lạc hiện tại mới mười ba tuổi, lại được Đoạn gia chăm sóc rất tốt nên hiện tại, y có vẻ ngoài dịu dàng và mềm mại, đôi mắt sáng tinh anh, điều này khiến y dễ dàng giành được thiện cảm từ người khác.
Tiểu lại cảm thấy thiện cảm hơn khi bị Lâm Lạc nhìn chăm chú như vậy. Sau một lúc suy nghĩ, hắn lấy ra một quyển sổ, đưa cho Lâm Lạc, nói:“Ta có danh sách các gian hàng ở đây, có thể xem một số vị trí trống. Nếu ngươi tìm được chỗ ưng ý, ngày mai có thể đến đầu đường giao tiền. Phí quầy hàng ở đó là 50 văn một tháng, và cần đóng tiền trước ngày 3 hàng tháng.”
------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Tiểu lại” là cách gọi một người làm việc ở các cơ quan công quyền, thường là những người phụ trách các công việc hành chính hoặc phục vụ công cộng.