Lâm Lạc sau khi bày tỏ hết những điều trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy mặt trời vẫn đang chiếu sáng, nhớ ra còn việc chưa làm, liền hướng người trên giường nói một tiếng rồi bước ra ngoài.
Lâm Lạc không để ý rằng, khi y đứng dậy rời đi, góc áo của y bị người trên giường nhẹ nhàng kéo lại. Chỉ là lực kéo đó quá nhẹ, y hoàn toàn không cảm nhận được.
Lâm Lạc đi ra ngoài gọi Miêu Đại Ni và Triệu đại đến, sau đó nói rằng y muốn tiếp tục thuê họ làm việc. Không chỉ Triệu đại có thể tiếp tục ở lại làm việc, mà Miêu Đại Ni cũng có thể ở lại, mức lương vẫn giữ như trước đây.
Nghe tin này, Triệu Đại và Miêu Đại Ni không hề vui mừng mà còn tỏ ra lo lắng. Cuối cùng, Triệu đại do dự mở miệng nói: "Lâm ca nhi, chúng tôi là tự nguyện đến giúp, không cần tiền của ngươi. Ngươi nên giữ lại số tiền đó, nếu không, sau này mấy người các ngươi phải sống như thế nào đây?"
Lâm Lạc nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của họ, dường như không phải y thuê họ đến để làm việc, mà giống như phát tiền từ thiện, cho dù bản thân y cũng chẳng có nhiều tiền.
Lâm Lạc cười, chậm rãi nói: "Đừng lo lắng, tôi đang chuẩn bị làm một chút kinh doanh nhỏ, tôi tin nó có thể kiếm được tiền, cho nên tôi mới muốn thuê hai người giúp đỡ. Hiện tại, tôi còn cần Triệu thúc giúp làm một vài công cụ nhỏ, như vậy chúng ta mới có thể bắt đầu công việc."
Triệu đại vẫn có chút do dự. Anh biết rất ít về Lâm Lạc, chỉ biết y ở Lâm gia từng bị bắt nạt, cơm không đủ ăn, áo cũng không có để mặc. Sau khi đến nhà Đoạn gia, y chỉ làm vài việc lặt vặt, hoàn toàn không giống một người có khả năng làm kinh doanh.
Lâm Lạc nhìn thấy sự do dự của anh, cười rồi tiếp tục trấn an: " Thúc yên tâm, tôi có kế hoạch rõ ràng. Hơn nữa, tôi thực sự không thể tự mình làm hết công việc này, nên rất cần hai người giúp đỡ."
Có lẽ sự bình tĩnh của Lâm Lạc đã trấn an Triệu đại, hoặc có lẽ vì Lâm Lạc quá chắc chắn, cuối cùng Triệu đại quyết định nghe theo y. Sau khi hiểu rõ nhu cầu của Lâm Lạc, Triệu đại liền trở về chuẩn bị những thứ cần thiết.
Khi thấy thời gian đã khá muộn, Lâm Lạc cũng bảo Miêu Đại Ni về nhà trước, y sẽ tự mình chăm sóc Đoạn Cẩm,nói với họ hãy quay lại vào ngày mai.
Sau khi họ rời đi, Lâm Lạc liền đóng cửa và khóa lại, thậm chí còn kiểm tra các biện pháp phòng chống trộm đã chuẩn bị từ trước khi phu thê Đoạn gia mất. Hiện tại trong nhà chỉ có anh và Đoạn Cẩm, Đoạn Cẩm không thể tự bảo vệ, y cũng không phải người có thể đánh nhau, nên vấn đề không thể không đề phòng.
Lâm Lạc tự mình nấu cơm, xào một đĩa trứng gà và một đĩa cải trắng, rồi mang vào phòng Đoạn Cẩm để ăn. Khi ăn, y còn nhìn Đoạn Cẩm và nói: "Ngươi ngửi thử mùi vị này có thơm không? Nếu muốn ăn thì mau tỉnh lại, tỉnh lại mới có thể thưởng thức món ngon nha."
Trên giường, đứa trẻ chớp chớp mắt, cố gắng một hồi nhưng vẫn không mở được mắt, cuối cùng dường như bất lực, đành phải từ bỏ.
Trong ánh sáng mờ mịt, Lâm Lạc vẫn còn bận tâm về việc Triệu Đại chuẩn bị công cụ. Vì vậy, y cũng không chú ý đến động tĩnh trên giường.
*********
Triệu Đại cùng Miêu Đại Ni về đến nhà, vừa gặp tức phụ của lão nhị - Cát Kim Hoa. Vừa thấy hai người, Cát Kim Hoa muốn hỏi ngay từ đâu về, nhưng chưa kịp mở miệng, Triệu Đại và Miêu Đại Ni đã bị Triệu Đức Trụ, người đang ngồi trong nhà chính, gọi vào.
Là chủ gia đình, dù gần 60 tuổi và sức khỏe đã không còn như trước, Triệu Đức Trụ vẫn rất có uy quyền trong nhà.
Triệu Đức Trụ nhìn Triệu Đại, hỏi dò: "Tình hình Đoạn gia thế nào, các ngươi định ở lại Đoạn gia bao lâu?"
Miêu Đại Ni định nói về việc hôm nay Lâm Lạc thuê họ, nhưng bị Triệu Đại ngăn lại, đành im lặng.
Triệu Đại đối diện với ánh mắt của cha mình, chậm rãi nói: "Chúng con sẽ giúp họ thêm nửa tháng. Sau nửa tháng, sống chết cũng đều có kết quả,con muốn giúp tiểu chủ nhân đến đoạn đường cuối cùng."
Triệu Đức Trụ nghe vậy im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Nếu nhà chúng ta không nghèo thế này, ta cũng sẽ không ép con. Con muốn ở Đoạn gia bao lâu cũng được, đáng tiếc....haizzzz. Thôi, các con cứ giúp nửa tháng nữa, trong thời gian này nếu có gì cần, cứ việc bảo các huynh đệ các con đến hỗ trợ. Sau này nếu Đoạn gia gặp khó khăn, chúng ta giúp thêm chút cũng được. Dù sao trước kia Đoạn gia đã giúp chúng ta nhiều, làm người không thể quên ơn."
Đoạn gia tuy là địa chủ trong thôn này, nhưng vợ chồng họ đều là người hiền lành, thường xuyên giúp đỡ không ít người.
Triệu Đại khi đó tìm việc trong thành phố không được, lại còn bị người ta chế nhạo. Bởi vì ăn nói vụng về cũng không biết cãi lại, lúc đó Đoàn lão gia nhìn thấy, động lòng chắc ẩn mang theo người về, cho làm việc ở đó, lúc này anh mới có thu nhập ổn định. Nhờ vậy, khi gia đình Triệu làm ruộng không đủ ăn, họ vẫn có tiền mua lương thực để no bụng.
Sau khi đối phó xong với cha mình, Triệu Đại dẫn vợ ra ngoài. Trước ánh mắt khó hiểu của Miêu Đại Ni, anh giải thích: “Lâm ca nhi này làm buôn bán cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, sợ rằng không thành công. Cậu ấy cho chúng ta tiền cũng là thiện tâm, không muốn chúng ta làm không công. Nếu chúng ta không thể ngăn cản, thì cũng không thể lấy tiền của cậu ấy được. Trong vòng nửa tháng này, cậu ấy sẽ nhận ra kinh doanh không dễ dàng gì nên có thể sẽ từ bỏ, chúng ta coi như giúp cậu ấy thêm nửa tháng nữa đi.”
Miêu Đại Ni có chút do dự, nhưng vì từ trước đến nay nàng luôn nghe theo chồng, nên cũng gật đầu đồng ý.
Triệu Đại liền nở một nụ cười chân thật trên gương mặt hàm hậu của mình.
Ra ngoài, Triệu Đại thấy Triệu Tam đang nhàn rỗi, liền gọi lại, nhờ giúp đỡ làm đồ vật cho Lâm Lạc.
Triệu Tam tuy nghi ngờ, nhưng cũng gật đầu đồng ý, bắt đầu cùng Triệu Đại cân nhắc làm những thứ Lâm Lạc cần.
Khi Triệu nhị trở về, biết được việc này là cho Đoạn gia, cũng tò mò tham gia cùng.
*******
Lâm Lạc ban đầu cho rằng ở thời đại cổ đại này, mặc dù có người có tay nghề nhưng lại không có công nghệ hiện đại, các công cụ y cần ít nhất phải mất một thời gian dài mới làm xong. Y thậm chí còn cảm thấy hơi hối hận vì đã mua đậu nành về quá sớm.
Nhưng điều Lâm Lạc không ngờ là, vào ngày thứ ba, Triệu Đại đã báo cho y biết các công cụ mà y cần đã gần như hoàn thành, đến ngày thứ tư là có thể sử dụng được rồi.
Lâm Lạc nghe vậy vô cùng vui mừng, khi đi kiểm tra và xác nhận rằng khuôn đúc đậu hủ thực sự đã hoàn thiện, y mới về nhà ngâm đậu nành, sau đó cùng Miêu Đại Ni bắt đầu chuẩn bị các công đoạn tiếp theo.
Đến ngày thứ tư, khi trời còn mờ mịt, Lâm Lạc đã rời khỏi giường, chuẩn bị kỹ càng rồi chờ Triệu Đại cùng Miêu Đại Ni mang công cụ tới. Ngay sau đó, họ bắt đầu chế tác đậu hủ.
Tiền viện Đoạn gia có một cối xay đậu nành, thậm chí trước đây khi phu thê Đoạn gia còn sống, họ còn có một con lừa chuyên kéo cối xay. Tuy nhiên, sau khi vợ chồng Đoạn gia bị bệnh, con lừa cũng được bán đi, hiện giờ chỉ có thể để Triệu Đại đẩy cối xay này bằng tay.
Lâm Lạc tính toán rằng sau này có tiền, y sẽ mua lại một con lừa, không thể để người ta cứ kéo cối xay mãi được, như vậy quá vất vả.
Sữa đậu nành được xay xong, lọc rồi đặt lên nồi nấu. Nghe mùi đậu nành thơm ngào ngạt, Lâm Lạc không nhịn được nuốt nước miếng.
Khi thấy sữa đậu nành đã nấu gần xong, Lâm Lạc dừng việc khuấy, bảo Miêu Đại Ni tắt lửa rồi ra ngoài giúp Triệu Đại rửa sạch lại công cụ, trải lên lụa trắng để chuẩn bị đổ vào khuôn.
Lâm Lạc để sữa đậu nành nguội bớt, sau đó đổ nước chua đã chuẩn bị sẵn theo tỷ lệ vào, nhìn sữa đậu nành dần dần đông lại. Sau đó, y gọi Triệu Đại và Miêu Đại Ni vào, cùng nhau đổ hỗn hợp đông đặc đó vào khuôn đúc để tạo thành đậu hủ.
Miêu Đại Ni nhìn thấy sữa đậu nành đông lại thành từng đám bột phấn, không khỏi hoảng hốt, lo lắng nói: “Lâm ca nhi, sữa đậu nành này có phải hỏng rồi không? Sao lại kết tủa thế này!?”
Miêu Đại Ni xuất thân từ nông thôn, dùng nhiều công sức để làm đậu nành mà lại bị hỏng, lòng nàng không tránh khỏi lo lắng.
Lâm Lạc cười, nói: “Đừng lo lắng, sữa đậu nành không hỏng đâu, đây là quá trình làm ra đậu hủ. Phải đông lại như thế này mới có thể tại ra thành phẩm.”
Miêu Đại Ni bán tín bán nghi nhưng không phản bác, dù sao nàng cũng không hiểu quá trình này lắm.
Lâm Lạc nhìn thời gian bên ngoài, cuối cùng làm ra được hai loại đậu hủ: đậu hủ non và đậu hủ già.
Trước ánh mắt tò mò và hoang mang của Triệu Đại và Miêu Đại Ni, Lâm Lạc cắt một miếng đậu hủ, thêm hành lá, dầu mè và tương ớt, coi như bữa sáng cho ba người.
Sau khi ăn miếng đầu tiên, ngoài Lâm Lạc, hai người kia đều ngạc nhiên, nhìn Lâm Lạc với ánh mắt đầy kinh ngạc và không thể tin được, món này thực sự vượt xa tưởng tượng của họ về hương vị.
Triệu Đại thậm chí không kìm được mà nói: “Lâm ca nhi, ngươi thật là giỏi, món này chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích!”
Lâm Lạc chỉ gật đầu, khiêm tốn nói: “Tôi biết.”
******
Ba người nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Theo kế hoạch ban đầu, Triệu Đại sẽ chọn đậu hủ cùng Lâm Lạc vào thành, trong khi Miêu Đại Ni ở lại nhà chăm sóc Đoạn Cẩm.
Người nông dân thường dậy sớm, hôm nay Triệu Đại và Miêu Đại Ni cũng dậy rất sớm. Họ làm một nồi đậu hủ đầu tiên, chuẩn bị xong lại xuất phát. Thời gian cũng không tính là quá muộn.
Trên đường, Triệu Đại nhìn đậu hủ mà mình chọn, vẻ mặt có chút rối rắm, cuối cùng nói: “Lâm ca nhi, đậu hủ thế này thật là tốt, nhưng chúng ta chỉ mang theo một ít như vậy, có phải là hơi ít không?”
Lâm Lạc sau một buổi sáng làm việc và còn phải đi đường đến huyện thành, cảm thấy cơ thể mệt mỏi, hơi thở có phần gấp gáp, y chỉ đáp: “Không ít đâu. Đây mới là lần đầu tiên chúng ta bán, chỉ là thử nghiệm thôi. Chờ khách nhiều hơn thì sẽ làm nhiều hơn, nếu không rất dễ bị hỏng.”
Triệu Đại bừng tỉnh, cảm thấy hơi xấu hổ vì không rõ những điều cơ bản mà còn phải hỏi Lâm Lạc. May mắn là Lâm Lạc chỉ lo việc lên đường, không để ý đến sự ngượng ngùng của anh.
Hai người tiếp tục đi nhanh hơn, hoàn toàn không chú ý đến một người đang theo dõi họ từ phía sau, chăm chú quan sát từng động thái của họ.
Người đó là Tiền Đương, hắn ta sáng nay đến nhà mẹ để để tặng đồ, vì không muốn cho cha mẹ chồng biết, nên dậy rất sớm. Không ngờ lại gặp Triệu Đại và Lâm Lạc cùng nhau rời đi.
Tiền Đương nhìn bóng dáng của họ, ánh mắt dừng lại ở cái sọt mà Triệu Đại chọn. Nhớ lại lời nói của Lâm Lạc trên xe bò hôm trước, ánh mắt Tiền Đương hiện lên vẻ ghen ghét, và đồng thời nói: “Để ta xem muốn xem thử các ngươi buôn bán như thế nào, có khi chẳng thu được cái gì đâu, hừ.”
Nói xong, Tiền Đương còn phun một ngụm nước bọt về phía bóng dáng của họ, như thể muốn chuyển vận xui của mình sang cho họ.