Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 49: Tôi biết cao nhân…

Du Dung Dung nhanh chóng kết nối với cuộc gọi video, lúc này cô ấy trang điểm tinh xảo đang thưởng thức bữa trưa.

Sau khi kết nối video, Du Dung Dung nheo mắt nhìn điện thoại một lúc mới nói: “Tiểu Tô, cô đang ở bên ngoài à? Sao cả tóc cũng không chải thế? Để tôi nói cho cô nghe, con gái vẫn nên chú ý tới vẻ ngoài của mình một chút…”

“Oa hu hu hu hu oa oa hu oa hu…”

Đột nhiên, một tiếng khóc lớn như em bé sơ sinh làm gián đoạn cuộc trò chuyện điện thoại giữa hai người, khuôn mặt của Ngô Vũ xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Du Dung Dung đau đầu cau mày: “Sao con của anh lúc nào cũng khóc thế?”

“Trẻ con khóc là chuyện bình thường mà.” Ngô Vũ không dám đắc tội với phú bà, cười nói: “Tiểu Tô, cô tìm bọn tôi hả?”

“Có lẽ tôi sắp chết rồi.” Tô Chân nói.

“A?” Du Dung Dung kỳ lạ hỏi: “Ngày hôm qua cô vẫn còn ổn mà, tại sao hôm nay lại chết rồi? Cô bị bệnh nan y à?”

“Tôi bị ma ám…” Tô Chân kể chuyện mình đi ngủ thử ở căn phòng ma ám, sau đó bị ma ám cho họ nghe.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của người này còn khó coi hơn người kia, Ngô Vũ chỉ vào điện thoại di động nói: “Tiểu Tô, cô muốn tôi nói thế nào mới tốt đây? Công việc nào không thể làm mà lại đi làm việc này? Trước kia đi làm đã đành, bây giờ cô đã biết có ma mà còn dám đi mạo hiểm.”

“Cô thiếu tiền vậy sao?” Đôi mắt được trang điểm tinh xảo của Du Dung Dung nhìn với vẻ khinh thường: “Nếu cô thiếu tiền sao không nói với tôi? Vì chút tiền này mà không muốn sống nữa sao?”

“Hai người nói đủ chưa?” Từ nhỏ tính khí của Tô Chân đã không được tốt lắm, làm sao cô có thể nhịn bị hai người dạy dỗ cùng một lúc được, cô cũng chỉ vào điện thoại di động nói: “Còn không phải là vì hai người sao?”

“Sau khi rời khỏi phó bản ngày hôm qua, hiệu quả của phiếu ưu đãi sợ hãi chưa hết nên tôi mới không sợ, vì thế mới đồng ý với anh Trương.” Tô Chân nói: “Nếu như tôi chết thì chính là bị hai người hại chết, tôi thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho hai người!”

Mặc dù lời này của Tô Chân được nghi ngờ là trốn tránh trách nhiệm nhưng cũng không thể là nói sai.

Du Dung Dung và Ngô Vũ nhìn nhau qua điện thoại với vẻ chột dạ, Ngô Vũ áy náy nói: “Làm sao đây? Thật ra tôi chưa từng gặp ma bao giờ, chẳng lẽ đi tìm đạo sĩ bắt ma?”

“Chuyện này cứ giao cho tôi đi.” Du Dung Dung nghiêm túc nói.

Tô Chân mong đợi nhìn cô ấy: “Chị có cách hửm?”

Du Dung Dung chậm rãi gật đầu: “Tôi biết cao nhân…”

“Cô kéo đến đi.” Ngô Vũ cũng không tin cô ấy: “Sao tôi chưa từng nghe nói cô quen biết cao nhân nào nhỉ?”

“Anh thì biết cái gì?” Cô ấy trợn mắt nhìn Ngô Vũ, sau đó nhìn Tô Chân: “Thật ra không phải là tôi biết mà là cha mẹ tôi biết. Hai người có thể không biết nhưng hầu hết người có tiền đều khá mê tín. Khi cha mẹ tôi mới phát tài, họ đã tìm kiếm cao nhân khắp nơi để nhờ xem phong thủy nhà cửa, mộ tổ tiên gì đó. Nhiều năm qua, bọn họ làm ăn càng ngày càng lớn và cũng càng mê tín hơn nên chắc chắn biết mấy cao nhân. Tiểu Tô, cô đừng lo, tôi sẽ gọi ngay cho cha mẹ để bọn họ giới thiệu cao nhân cho tôi.”

“Ừ.” Tô Chân gật đầu trong nước mắt: “Chị mau nhanh lên, tôi thật sự không biết có thể vượt qua đêm nay không?”

Ngô Vũ nhìn với vẻ khó chịu, nói: “Tiểu Tô, cô đừng lo, tôi cũng sẽ đi hỏi bạn của mình xem bọn họ có biết cao nhân nào không.”

“Ừ.” Tô Chân gật đầu: “Anh Ngô, cảm ơn anh. Chị Dung Dung, tôi cũng cảm ơn chị.”



Tô Chân cũng không dám về nhà, cô ngồi xổm dưới ánh mặt trời đợi đến tận hoàng hôn.

Trông thấy màn đêm buông xuống, Tô Chân cảm thấy toàn thân hơi ớn lạnh. Cô không nhịn được nghĩ liệu có phải con ma bồn tắm đang đến gần hay không? Tô Chân rất sợ, cô quyết định đến nơi nào đông người đợi một lúc. Không phải trong phim từng nói rằng nhiều người nhiều dương khí, ma sẽ không dám tới gần.

Đến khi Du Dung Dung gọi điện thoại tới, Tô Chân đã ngồi ăn xiên nướng ở tiệm thịt nướng được hai tiếng rồi.

“Sao lại ồn ào vậy?” Du Dung Dung hỏi: “Cô đang ở đâu? Tôi sẽ đón cô ngay.”

“Tôi đang ở tiệm thịt nướng đối diện khu dân cư.” Vì ăn quá nhiều xiên nướng nên miệng cô vừa đỏ vừa sưng vì cay: “Chị tìm được cao nhân rồi sao?”

“Cô may đấy.” Du Dung Dung mỉm cười: “Cha tôi biết một cao nhân tình cờ đến đây có việc, vốn dĩ ngày mai sẽ rời đi. Sau khi nghe nói chuyện của cô, anh ta lập tức bảo tôi đưa cô đi gặp.”