Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 50: Học trò cỡ này rồi thầy cỡ nào?

Tô Chân cầm xiên nướng đứng trước tiệm thịt nướng, cô chịu đựng bị muỗi đốt cho đến khi một chiếc Maserati cực ngầu đậu đến trước mặt cô.

Khuôn mặt của Du Dung Dung lộ ra sau cửa kính xe, cô ấy ngoắc tay: “Lên xe đi!”

Tô Chân nhảy lên xe và hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Cao nhân kia có đáng tin không?”

Đối với lần này, Du Dung Dung rất cởi mở: “Không đáng tin cậy cũng không cần vội, mẹ tôi cũng biết không ít cao nhân, đến lúc đó cứ thử từng người thì sẽ có một người đáng tin thôi.”

Nói xong, cô ấy còn sợ Tô Chân không yên tâm nên bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ bao toàn bộ chi phí.”

Quả nhiên Tô Chân an tâm hơn rất nhiều, thậm chí cô còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ và hỏi: “Cô nói xem nếu như chúng ta tìm được cao nhân thì có thể xin người ta một ít đồ đuổi ma được không? Giống như bùa chú hay kiếm gỗ đào trong tivi ấy, chúng ta có thể sử dụng chúng trong phó bản?”

“Có đạo lý.” Du Dung Dung như có điều suy nghĩ: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”

Chỗ thầy ở là một khách sạn năm sao khác ở địa phương.

Trên đường đến, Du Dung Dung còn dặn dò Tô Chân: “Tính cách của thầy này không được tốt lắm, khi cô gặp anh ta đừng nói linh tinh. Tư thế thấp một chút, dẫu sao có việc cầu người hãy làm vậy.”

“Tôi biết rồi.” Tô Chân gật đầu, dù sao cô cũng là người lớn nên cô vẫn hiểu những thứ đối nhân xử thế này: “Chỉ cần có thể giúp tôi giải quyết vụ ma, tôi quỳ xuống trước anh ta cũng được.”

“A.” Du Dung Dung khẽ mỉm cười: “Không cần đâu, dù sao cũng là chúng ta đưa tiền.”

Tô Chân tò mò hỏi: “Đưa bao nhiêu tiền?”

Du Dung Dung nói xong, Tô Chân nghe xong hít hà, thầm nói trong lòng vị thầy này thật vật chất. Anh ta thu lệ phí cao như vậy? Tổ nghề có biết không?

Xe dừng ở khách sạn, người gác cửa đeo găng tay trắng chạy tới giúp họ mở cửa xe.

Du Dung Dung duỗi đôi bàn tay mảnh khảnh với mỏng tay được cắt tỉa mảnh khảnh đưa chìa khóa xe cho người gác cửa, sau đó cô gọi Tô Chân rồi cúi đầu gọi điện thoại.

Tô Chân ở bên cạnh nhỏ giọng gọi Du Dung Dung: “Chị đang liên lạc với thầy à?”

Du Dung Dung gật đầu, sau đó nói với điện thoại di động: “Đúng, là tôi đây, tôi đưa người tới rồi, được được…”

Hai người cùng đi vào bên trong, một ông già tóc hoa râm mặc bộ đồ Đường màu đen bước về phía họ. Vừa nhìn thấy họ, ông già mỉm cười giơ tay lên: “Cô Du.”

Sau đó nhìn về phía Tô Chân: “Vị này chính là người mà cô nói…”

Tô Chân nhớ kỹ lời dặn dò của Du Dung Dung, khi đối mặt với thầy phải cúi người, vì thế cô vội đưa tay: “Xin chào thầy, tôi họ Tô…”

Cô còn chưa dứt lời, ông già đã cười: “Ây da, cô gái thật khách khí, tôi có được coi là thầy gì đâu.”

Tô Chân đang định tâng bốc ông ta thì nghe thấy ông già nói: “Đi theo tôi, sư phụ tôi đang chờ hai người.”

“...” Hay lắm, vị này thực sự không phải là thầy.

Sau khi đi theo ông già vào thang máy, nhìn cái đầu gầy gò của ông già, cô không nhịn được nghĩ, học trò đã tầm tuổi này thì sư phụ sẽ trông già đến mức nào?

Thang máy dừng ở tầng 6, ông già đưa hai người tới phòng 606.

Khi mở cửa, ông già cung kính hướng vào bên trong: “Sư phụ, người tới rồi ạ.”

Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào, cũng không có ai trả lời. ông già cũng không bất ngờ, ông ta dẫn hai người Tô Chân vào phòng.

Vừa bước vào phòng, Tô Chân đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ. Có hơi thơm nhưng không phải là mùi nước hoa.

Khi ba người tới phòng khách, trên bàn cà phê có một bộ ấm trà, bên cạnh đang đốt một lư hương.

Nhìn ly trà, chắc hẳn nơi này vừa có người nhưng bây giờ lại không có nữa.

Ngay khi Tô Chân không biết thầy này có huyền cơ gì thì cửa phòng tắm mở ra, một thanh niên khoảng 30 tuổi mặc áo phông sọc bước ra vẩy nước trên tay. Nhìn thấy Du Dung Dung và Tô Chân, anh ta cười nói: “Tới rồi à.”

Đây cũng là học trò của thầy ư? Hay anh ta là học trò của học trò?

Lúc này, ông già đứng ở một bên nói: “Sư phụ, trà đã nguội rồi, ngài có muốn đổi trà không ạ?”

Tô Chân: “?” Nà ní!!!!

Cô không khỏi nhìn về phía Du Dung Dung và cũng thấy cô ấy đang rất khó hiểu.

Sư phụ? Người trẻ tuổi này mới là thầy sao? Không thể nào…

Người trẻ tuổi ngồi xuống ghế sô pha và bắt tréo chân, anh ta nói với Du Dung Dung và Tô Chân: “Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi.”

Tô Chân hốt hoảng ngồi xuống, Du Dung Dung ngồi bên cạnh cô nghi ngờ nói: “Ngài…Chính là… ?”