Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 48: Cô cảm thấy tôi có thể ăn chén cơm này của phú bà không?

“Không được hút thuốc.” Tô Chân nói một câu, sau đó xoay người vào nhà.

Anh Trương vào nhà theo cô, sau đó nói: “Trên đường tới đây, tôi đã liên lạc với người ở khách sạn Caesar, bọn họ cũng không nói gì với tôi, ngược lại còn hỏi tôi có biết thầy bắt ma nào, không phải chuyện cô thấy ma là thật đấy chứ?”

Tô Chân liếc mắt, anh Trương không dám hút thuốc, anh ta cầm điếu thuốc chưa châm lửa cảm khái nói: “Ôi trời ơi, hoá ra trên đời này có ma thật. À đúng rồi, cô đã nhìn thấy ma rồi, vậy ma là thứ gì? Là sinh vật bốn chiều trong truyền thuyết sao?”

Tô Chân vật vã suốt cả một đêm, bây giờ cô vừa mệt lại vừa đói nên không còn tâm tư nào thảo luận chuyện này với anh ta.

Cô nói: “Lần này, tôi đã suýt chết, anh có nên bồi thường tinh thần cho tôi không?”

Gò má anh Trương giật giật, sau đó anh ta nói: “Thế này đi, lần này tôi không lấy hoa hồng nữa, tôi sẽ đưa toàn bộ 10 ngàn cho cô.”

“Quào, anh tốt ghê ha, lấy tận một nửa luôn?” Tô Chân lập tức bùng nổ: “Anh nói với tôi đơn này chỉ 5 ngàn, vậy mà anh lại rút một nửa? Lòng dạ anh hiểm độc vừa thôi chứ? Sớm muộn gì anh cũng gặp báo ứng!”

Anh Trương cúi đầu để mặc cô mắng, sau đó anh ta thở dài: “Tô Chân à, tôi cũng khó khăn mà. Một người xuất thân từ vùng nông thôn không có quyền thế đặt chân tới thành phố này quả thực quá khó khăn…”

Tô Chân tiếp tục trừng mắt nhìn khiến anh ta không bán thảm nổi nữa.

Có điều anh ta cũng lo âu thật, nếu như ma thật sự tồn tại trên thế giới này, vậy thì anh ta không thể tiếp tục làm nghề này được nữa rồi nhưng còn khoản vay thế chấp 2 triệu phải làm sao đây?

“Tô Chân à, lần này là tôi có lỗi với cô, bây giờ tôi sẽ chuyển tiền cho cô.” Anh Trương vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho Tô Chân.

Mãi cho đến khi nhìn thấy tin nhắn báo tiền đã đến, sắc mặt của Tô Chân mới khá hơn.

Anh Trương cố nở nụ cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: “Tô Chân, ngày hôm qua cô nói mình quen một phú bà, phú bà chuyển cho cô 500 ngàn ấy?”

“Hừ!” Tô Chân: “Chuyện này có thể giả được sao?"

“Cô còn quen phú bà nào khác không?” Anh Trương đứng dậy đi vòng qua trước mặt Tô Chân: “Cô cảm thấy tôi có thể ăn chén cơm này của phú bà không?”

“...Cút!”

Anh Trương đi rồi, Tô Chân không có hứng ăn đồ ăn ngoài nữa. Sau khi miễn cưỡng vượt qua được nỗi sợ hãi, cô nhanh chóng đi tắm.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cô nằm lên giường đắp chăn thật kín, sau đó nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi ngủ, cô thầm nghĩ gần đây mình hơi bị đau lưng, liệu cô có nên dành thời gian đi chùa lễ bái Bồ Tát không?

Cũng không biết chùa nào mới linh nghiệm, nếu không thì cứ làm một chuyến du lịch đi tham quan hết các chùa và đạo quán nổi tiếng trong nước bái lạy hết một lượt? Nếu không cuối tuần đi nhà thờ với một người bạn cùng lớp thì sao?

Nghĩ như vậy, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.



Bên tai vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tô Chân đi men theo tiếng nước chảy về phía trước.

Sau khi mở cửa ra, phía sau cánh cửa là một phòng tắm, giữa phòng tắm là một bồn tắm.

Trong bồn tắm chứa đầy nước, mặt nước hơi gợn sóng nhưng Tô Chân không nhìn rõ bên trong có cái gì. Trực giác mách bảo cô rằng trong nước nhất định có thứ gì đó nên cô mở mắt ra nhìn thật kỹ.

Một khối màu đen từ từ xuất hiện, đầu tiên là tóc, sau đó là trán rồi trên toàn bộ khuôn mặt tái nhợt với đôi môi mỏng không còn chút máu.

Một cái đầu nhô ra từ trong bồn tắm!

Tô Chân run lên vì sợ hãi, cô muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Cái đầu lạnh từ từ mở mắt ra…

"Gâu gâu gâu..."

“A!!!” Tô Chân bị tiếng chó sủa đánh thức.

Cô ôm chăn nhìn xung quanh, đây là nhà của cô, may quá thật tốt, vừa rồi chỉ là mơ thôi. Lúc này, cô chợt nhìn thấy một vũng nước nhanh chóng biến mất từ khe hở cửa phòng…

Tô Chân: “! ! !”

Mẹ nó! Chẳng lẽ ma bồn tắm theo cô về tận nhà?!

Lúc này, cuối cùng Tô Chân cũng hiểu được những nhân vật chính trong phim tự mình đa nghi cũng có thể ép bản thân phát điên có cảm giác như thế nào. Cô mặc áo khoác vào, sau đó cầm thẻ căn cước và điện thoại di động rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Cô vẫn chưa ngủ được bao lâu, lúc này có lẽ là buổi trưa.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, Tô Chân đứng ở dưới lầu cảm nhận ánh nắng thiêu đốt da đầu mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Sau đó, cô đứng dưới ánh mặt trời và gọi video cho nhiều người như Du Dung Dung và Ngô Vũ.