“Cô Tô.” Lưu Đan cố nở nụ cười hỏi: “Tối hôm qua cô ngủ ngon không? Kể từ sau khi phòng 407 xảy ra chuyện, cô là người đầu tiên ngủ qua đêm ở phòng. Cảm ơn sự cống hiến của cô vì khách sạn của chúng tôi, bây giờ cô có muốn xuống tầng ăn sáng không? Giám đốc nói muốn trực tiếp cảm ơn cô.”
Tô Chân im lặng xoay người, cô giơ tay đóng cửa phòng 407 lại.
Lưu Đan hơi mờ mịt, nói: “Cần người tới dọn dẹp sao?”
“Đừng vào.” Cuối cùng Tô Chân cũng bình tĩnh lại, cô nói: “Bên trong có ma.”
Lưu Đan ngây người, sau đó cô ta cố duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Cô Tô, cô nói đùa à?”
“Tôi không thích nói đùa với người khác.” Tô Chân nắm lấy một nắm tóc, tóc cô rất khô. Sau khi rời khỏi căn phòng kia, tất cả mọi chuyện xảy ra trong đó như một giấc mơ không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nụ cười của Lưu Đan sắp không giữ được nữa, cô ta nói: “Cô Tô, cô đừng dọa tôi, cô vẫn ổn khi rời khỏi phòng 407 nên làm sao trong đó có ma được?”
Tô Chân không nói gì, chiếc áo khoác của cô vẫn còn ở trong phòng 407 nhưng cô không muốn nó nữa, cũng may là cô đã lấy điện thoại di động trong túi ra ngoài. Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho anh Trương, lúc đang định mở danh bạ ra gọi thì đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Lưu Đan một vấn đề: “Cái đó…”
Lưu Đan vô thức nở nụ cười theo tiêu chuẩn với cô: “Sao vậy?”
“Thật ra người ở phòng 407 không bị chết cháy đúng không?” Tô Chân nói: “Anh ta bị chết đuối đúng chứ?”
Trước cửa phòng 407 tĩnh lặng như tờ, Lưu Đan không còn giữ được nụ cười nữa. Cô ta nhìn chằm chằm Tô Chân như nhìn thấy ma, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu nào.
Giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ còn một vấn đề là làm sao cô biết được?
Năm ngoái, sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, vì để giảm bớt ảnh hưởng lên khách sạn càng ít càng tốt nên ông chủ của bọn họ đã dùng một ít thế lực để ngăn chặn tin tức. Vì thế chuyện này thậm chí còn không được đưa lên tin tức, một số người nghe nói đến chuyện này cũng chỉ biết rằng khách sạn Caesar đã xảy ra hỏa hoạn khiến một người thiệt mạng nhưng tin tức cụ thể thế nào thì không rõ.
Ngoại trừ những nhân viên quản lý của khách sạn này.
Lưu Đan không trực vào ngày xảy ra vụ cháy nhưng ngay khi nghe tin chuyện xảy ra, cô ta đã chạy ngay đến hiện trường. Lúc đó, chính cô ta và giám đốc là người giải quyết những chuyện về sau nên cô ta biết khá rõ về hoàn cảnh cụ thể của vụ cháy hơn những người khác.
Ví dụ như cái chết của vị khách ở phòng 407, mặc dù chết vì hỏa hoạn nhưng lại không phải bị thiêu chết.
Lúc ấy, thi thể đưa được ra khỏi bồn tắm, cô ta nghe giám đốc nói chuyện với ai đó rằng có thể vị khách đó đã trốn trong bồn tắm đầy nước để tránh bị lửa đốt.
Chỉ là ngọn lửa càng ngày càng lớn, nước trong bồn tắm cũng dần nóng lên. Có lẽ anh ta bị ngất đi vì nóng hoặc có thể ngất xỉu vì hít phải khói, tóm lại là vị khách đó bị mất ý thức, thân thể trượt vào trong bồn tắm và nguyên nhân chết thực sự của anh ta là chết đuối.
Nhưng người biết chuyện này cũng không nhiều…
Lưu Đan hoảng sợ nhìn Tô Chân đang nghe điện thoại trước mặt, làm sao cô biết được?
Tô Chân gọi được điện thoại cho anh Trương, điện thoại vừa kết nối được là cô đã khóc lóc đầy vẻ ấm ức: “Anh Trương, suýt chút nữa anh đã hại chết tôi rồi! Tôi nói cho anh biết nếu như tôi chết thì dù cho tôi thành ma cũng sẽ không tha cho anh đâu…”
Lưu Đan trơ mắt nhìn Tô Chân lau nước mắt bước ra ngoài, cô ta liếc nhìn bên cạnh cửa phòng 407, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân dâng lên một cơn ớn lạnh.
Lưu Đan rùng mình, cô ta tăng tốc độ để đuổi kịp Tô Chân.
Tô Chân về đến nhà, vốn dĩ cô định đi tắm nhưng vừa nhìn thấy nước đã sợ. Vì thế, cô quyết định gọi đồ ăn ngoài để nghỉ ngơi trong lúc chờ anh Trương tới cửa.
Khoảng nửa tiếng sau, anh Trương tới.
Anh Trương năm nay mới hơn 30 tuổi, thực ra trông gương mặt cũng khá ổn nhưng nước da hơi đen. Anh ta ôm một chiếc túi dưới cánh tay trông giống như một nhân viên bán bảo hiểm đứng ngoài gõ cửa.
Tô Chân mở cửa, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và tóc tai bù xù của Tô Chân, anh ta ngạc nhiên: “Cô gặp ma thật sao?”
Tô Chân yếu ớt nói: “Anh nên mừng là tôi chưa chết, nếu như tôi chết thì tôi nhất định sẽ đưa anh đi cùng.”
Da mặt anh Trương co giật kịch liệt, sau đó anh ta lấy ra một hộp thuốc lá và nói: “Thế thì không cần đâu, vậy thì trên đường hoàng tuyền cô vẫn phải gặp tôi, trông ghê lắm.”