Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 28: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Ông Vương

“Được thôi.” Saiyan Bốn Mắt nói: “Tôi đi tìm dây thừng.”

Tô Chân kịp thời nhắc nhở: “Túi của tôi có dây leo núi.”

“…”

Saiyan Bốn Mắt rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã mang dây thừng đến. Mọi người cẩn thận buộc dây vào tay nắm cửa tủ, sau đó đứng cách xa ra.

Dây thừng được Tôi Họ Lâm nắm trong tay, anh ta dừng lại một lúc rồi nói: “Mọi người đứng cách xa nhau một chút, chen chúc nhau dễ ngã.”

Tuyết Rơi Dày Quá: “Tại sao vậy?”

Ngô Vũ có kinh nghiệm giải thích: “Nếu đứng chen chúc nhau, khi chạy trốn sẽ dễ vấp ngã lẫn nhau.”

Có lý, vì vậy mọi người đều tản ra đứng riêng.

Cùng lúc đó, Tôi Họ Lâm dùng lực kéo dây, dây thừng lập tức căng ra. Cánh cửa tủ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, từ từ hé mở một khe nhỏ.

Mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào khe hở, đột nhiên một bàn tay trắng bệch phù nề chi chít đốm trên cơ thể thò ra khỏi khe hở.

“Đậu má!”

Saiyan Bốn Mắt quay người bỏ chạy.

Tay Tôi Họ Lâm buông lỏng, cánh cửa tủ lập tức đóng sầm lại với tiếng “ầm”. Tuy nhiên, bàn tay ma quỷ không kịp rụt trở lại, bị cánh cửa kẹp chặt, năm ngón tay sưng phồng lập tức bị bẻ cong.

Từ trong tủ vọng ra tiếng gầm gừ như tức giận.

Vì vậy, những người khác cũng bỏ chạy…

Chỉ còn lại Tôi Họ Lâm đang cầm dây thừng và Tô Chân bình tĩnh đứng bên cạnh.

Bàn tay sưng tấy, co quắp bấu víu vào cánh cửa tủ một hồi rồi rút lại vào trong, cơ thể căng thẳng của Tôi Họ Lâm thả lỏng phần nào.

"Cô ăn gan hùm đúng không!" Tôi Họ Lâm nhận xét.

Bỗng nhiên được khen, Tô Chân có chút ngượng ngùng, chủ yếu vì bản thân cô vốn không phải người gan dạ, mà chỉ là tạm thời gan dạ mà thôi. Thế nên cô cười xã giao và nói: "À, cũng bình thường thôi." Rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: "Trong tủ có ma kìa."

Tôi Họ Lâm gật đầu: "Tôi thấy rồi."

"Đây hẳn là chồng của bà Vương," Tô Chân nói. "Ông ta trốn trong tủ, nhất định là để trốn bà Vương."

Tôi Họ Lâm hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ân oán tình thù giữa các hồn ma, anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ, cau mày nói: "Rất có thể con đường thoát hiểm chính xác cũng nằm ở bên trong."

"Hả?" Tô Chân ngạc nhiên, rồi nhận ra điều đó hoàn toàn có khả năng, cô vô thức nắm lấy sợi dây trong tay Tôi Họ Lâm, rồi dùng lực kéo mạnh, mở tung cánh cửa tủ.

Tôi Họ Lâm: "!!!"

"Cô làm gì vậy?!" Tôi Họ Lâm luôn tỏ ra bình tĩnh nãy giờ bỗng nhiên gào lên với Tô Chân.

Bàn tay sưng tấy, co quắp từ từ thò ra khỏi chiếc tủ đen kịt, những ngón tay nhọn hoắt màu đen cào xát trên cánh cửa tủ phát ra âm thanh rợn người. Ban đầu là bàn tay, tiếp theo là cánh tay tím bầm...

Tôi Họ Lâm nhanh tay giật sợi dây từ tay Tô Chân, cánh cửa tủ lại đóng sầm lại, kẹp chặt cánh tay tím bầm, phát ra tiếng "đùng" vang dội.

Cánh tay vặn vẹo một cách dữ dội, tiếp theo đó từ trong tủ vọng ra tiếng rống rít khàn khàn, khó nghe, đầy ác ý như tiếng khóc than.

“Ư…”

Cánh tay kia bất ngờ không hề rụt lại như trước, mà cố gắng bám lấy cánh cửa tủ, từng chút một đẩy cửa ra.

Cùng với việc cánh cửa tủ mở ra từng chút, mùi hôi thối từ khe hở tối tăm lan tỏa ra. Sắc mặt Tôi Họ Lâm nghiêm trọng chưa từng có, anh ta từ từ thò một tay vào túi áo khoác, dường như đang nắm lấy thứ gì đó.

Ngay lúc này, Tô Chân đứng bên cạnh anh ta bỗng nhúc nhích, Tô Chân sải bước đến trước tủ, giơ tay đóng sập cánh cửa tủ. Bàn tay tím tái đang thò ra ngoài kia bỗng chốc cứng đờ, như thể sắp bị cánh cửa tủ kẹp nát.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Chân nhặt chiếc gậy tự sướиɠ bị người đàn ông cơ bắp ném xuống đất, giơ tay cắm chiếc gậy tự sướиɠ vào giữa tay nắm của hai cánh cửa tủ. Tủ quần áo rung lắc dữ dội, những thứ bên trong đang giãy giụa. Bàn tay sưng tấy, co rút ở bên ngoài càng thêm méo mó, bấu víu tứ phía, phát ra tiếng chói tai.

Một lúc sau, tủ cuối cùng cũng không còn rung chuyển nữa, cũng không biết là đã từ bỏ hay muốn nghỉ ngơi một lát.

Nói chung, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, bàn tay bị kẹp bên ngoài cũng ủ rũ buông thõng xuống.

Tô Chân quan sát một hồi, thấy có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nên quay người lại ra hiệu OK với Tôi Họ Lâm, nói: “Xong rồi, anh không cần sợ hãi nữa.”

“…” Tôi Họ Lâm giật giật hàm, nhét cả hai tay vào túi quần, hơi nhếch cằm lên, dùng giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc của mình nói: “Con mắt nào của cô thấy tôi sợ hãi?”

Nói xong, anh ta quay người, thong thả rời khỏi căn phòng.

Bước ra khỏi cửa phòng, xoay người, đặt mình vào bóng tối hành lang. Tôi Họ Lâm nhanh chóng giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán bị mái tóc che khuất, sau đó đứng yên tại chỗ không quay đầu lại nói: “Cô muốn ở đây qua đêm à?”