Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 27: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Không bật đèn thì nhìn kiểu gì

Tôi Họ Lâm, một tay che miệng mũi, tay kia dùng điện thoại soi vào bên trong, rồi anh ta nói: "Có rất nhiều vết máu."

Nói xong, anh ta đi vào trước.

Những người khác vội vàng đi theo sau, Tô Chân bước vào tầng ba cũng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Rất khó chịu, giống như mùi xác thối rữa.

Tầng ba không có đèn, cửa sổ cũng bị bịt kín hoàn toàn. Bên trong tối đen như mực. Dưới ánh đèn điện thoại, mọi người có thể nhìn thấy trên sàn nhà tầng ba có máu đen khắp nơi, giống như dấu vết kéo lê, trên tường còn có những vệt máu bắn tung tóe.

"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Tuyết Rơi Dày Quá hỏi.

Không ai trả lời cô, Tôi Họ Lâm nói: "Có thể có nguy hiểm ở đây, mọi người không được hành động riêng lẻ, chúng ta cùng nhau đi từng phòng tìm lối ra."

Tầng ba là những phòng suite sang trọng, tám người cùng nhau tìm từng phòng.

Họ không ngừng phát hiện ra một số dao dính máu trên sàn nhà, Ngô Vũ nói: "Tôi đã nói sao trong bếp không có con dao nào, hóa ra tất cả đều ở trên tầng ba."

Tám người tìm kiếm từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy căn phòng ở trong cùng. Căn phòng đó khác với những căn phòng khác vì vết máu bắt đầu từ căn phòng này.

Mọi người lập tức căng thẳng, Tôi Họ Lâm nói: "Không Được, anh đi..."

Lời nói chưa dứt, anh ta đã bắt đầu lùi lại: "Đừng, đội trưởng, tôi không muốn mở cửa!"

Tôi Họ Lâm giật giật má, nói: "Vậy anh đi tìm một cái gậy, chúng ta đứng xa ra dùng gậy mở cửa."

Tô Chân bái phục: "Mọi người cẩn thận quá nhỉ!"

Saiyan Bốn Mắt đẩy đẩy kính, cố nặn nụ cười: "Cẩn thận mới sống lâu được."

Tô Chân gật đầu, rồi hỏi Không Điền Được Không: "Cần gậy dài bao nhiêu? Tôi có gậy tự sướиɠ trong ba lô."

Người đàn ông cơ bắp lắc đầu ngán ngẩm: "Cô đi phó bản mà mang theo gậy tự sướиɠ, cô nghĩ gì vậy?"

Tô Chân thành thật đáp: "Tôi chỉ nghĩ là có thể sẽ dùng được thôi."

Nhóm người núp sau cánh cửa, người đàn ông cơ bắp căng thẳng áp sát vào tường đứng ở vị trí đầu tiên, cẩn thận dùng gậy tự sướиɠ đẩy cửa.

Cửa hé mở một khe nhỏ, bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì. Mọi người đợi một lúc, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

"Làm thế nào đây? Có nên vào không?" Tuyết Rơi Dày Quá nhỏ giọng hỏi.

Tôi Họ Lâm nhẹ nhàng bước đến bên cửa, dùng đèn điện thoại soi vào phòng, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì đáng ngờ.

Anh ta đặt một tay lên cửa, cẩn thận đẩy cửa ra.

Vừa mở cửa, một giọng cười vang lên bên tai anh ta: "He he he."

Toàn thân Tôi Họ Lâm lập tức nổi da gà, suýt nhảy dựng lên, quay lại nhìn, là Tô Chân đang đứng sau anh ta. Anh ta nhịn không được bực bội nói: "Cô làm gì vậy?"

Tô Chân nói: "Nhìn thấy bộ dạng của mọi người buồn cười quá, giống như một băng nhóm trộm cắp."

"..."

Mọi người không khỏi nhìn nhau, phát hiện ra tất cả mọi người đều kiễng chân khom lưng, vẻ mặt lén lút không đàng hoàng.

Tô Chân nhìn vào phòng, sau đó đi thẳng vào.

Du Dung Dung vừa giơ tay lên định kéo cô lại: "Đừng vào..."

"Cạch!"

Ánh sáng chói chang chiếu vào mặt mọi người, Tuyết Rơi Dày Quá bỗng dưng nhảy lên, quay người bỏ chạy miệng còn phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

"Á á á á ~~~"

Tô Chân đứng ở cửa, tay vẫn đặt trên công tắc đèn, thắc mắc: "Sao cô ấy lại chạy?"

Những người khác ôm ngực dựa vào tường, mệt mỏi nhìn chằm chằm Tô Chân, người đàn ông cơ bắp sắp sụp đổ: "Sao cô dám bật đèn? Sao cô dám?"

"Không bật đèn thì nhìn kiểu gì!" Nói xong, Tô Chân đi thẳng vào trong, đi vòng quanh phòng một vòng, rồi hét lớn ra ngoài: "Vào đây đi, bên trong không có gì cả."

Lúc này mọi người mới run rẩy bước vào.

Căn phòng này có bố trí và trang trí tương tự như các phòng suite khác, điểm khác biệt duy nhất là căn phòng này đầy những vết máu. Họ đi vòng quanh phòng song không tìm thấy được gì.

Tôi Họ Lâm cau mày, không ổn rồi, họ đã tìm kiếm khắp khách sạn, tại sao vẫn không tìm thấy lối thoát?

"Chỉ còn lại cái tủ này chưa tìm." Tô Chân đứng cạnh tủ quần áo, nói xong định đưa tay mở tủ.

Du Dung Dung nhanh chóng kéo cô lại: "Đừng động vào!"

"Chỉ còn lại cái tủ này chưa mở." Tôi Họ Lâm nói: "Bên trong có thể cất giấu lối thoát, hoặc có thể cất giấu con ma cuối cùng."

"Phải làm sao đây?" Saiyan Bốn Mắt hỏi: "Vậy chúng ta có nên mở tủ không?"

“Cánh cửa nhất định phải mở ra.” Tôi Họ Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng đυ.ng tay vào cửa, hãy dùng dây thừng. Buộc dây vào tay nắm cửa tủ, chúng ta đứng xa ra rồi kéo cửa. Như vậy, ngay cả khi có ma bên trong, chúng ta cũng có đủ thời gian để chạy trốn.”