Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 29: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Báo số đi!

Tô Chân trong phòng vội vàng chạy ra, đi theo bên cạnh Tôi Họ Lâm hỏi không ngừng: “Anh muốn đi rồi?”

“Chưa chắc chắn lối ra có nằm trong tủ hay không?”

“Cửa thoát hiểm thật sự ở trong tủ ư?”

“Trước đó anh nói có thể đưa mọi người thoát ra sống còn là nói xạo hả…”

Những người đã chạy thoát trước đó không chạy xa lắm, chủ yếu là vì nơi này quá nhỏ, chạy đi đâu cũng không thoát được. Họ chạy đến cầu thang tầng ba, ở đó quan sát xung quanh nhưng không thấy dấu hiệu nào của những con ma đáng sợ đuổi theo, vì vậy họ lại run rẩy quay trở lại.

Nhóm người này giống như những chú gà con trong trò chơi đại bàng bắt gà con, lần lượt đi sát tường, vừa mới đi đến gần căn phòng đó thì nghe thấy một âm thanh khủng khϊếp phát ra từ bên trong.

Họ không nói một lời nào mà lại lăn lộn bò trườn bỏ chạy lần nữa, lần này thực sự không dám quay lại.

Sáu người đứng ở cầu thang từ tầng hai lên tầng ba do dự một lúc, đợi cho đến khi Tôi Họ Lâm mặt mày nhăn nhó và Tô Chân hớn hở xuất hiện.

"Tiểu Tô!" Du Dung Dung xúc động nắm lấy tay Tô Chân: "Cô không sao thật là tốt quá!"

"Đội trưởng!!"

Saiyan Bốn Mắt và hai người khác thuộc Liên minh Sinh tồn đều kích động nhìn Tôi Họ Lâm.

Tôi Họ Lâm chính là chỗ dựa tinh thần của họ, nếu Tôi Họ Lâm xảy ra chuyện gì, họ có thể sẽ sụp đổ.

Ngô Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận nói với Tô Chân: "Tôi đã nói với cô rồi mà? Chúng tôi chạy thì cô cũng chạy, sao bây giờ mới ra đây?"

Tô Chân thực sự đã quên mất việc chạy trốn, vì cô không cảm thấy sợ hãi, tự nhiên cũng không còn động lực để chạy trốn nữa. Nhưng trước đó cô thực sự đã hứa với hai người họ sẽ luôn ở bên cạnh họ.

Nói không giữ lời, Tô Chân có chút ngượng ngùng. Để giải tỏa sự ngượng ngùng, cô chuyển sang chủ đề khác: "Con đường thoát hiểm thực sự có vẻ như nằm trong tủ quần áo."

Ngay khi cô nói ra điều này, cả căn phòng im bặt.

Mọi người đều nhìn Tôi Họ Lâm với ánh mắt cầu xin xác nhận, Tôi Họ Lâm gật đầu nói: "Cả khách sạn đã được chúng ta tìm kiếm kỹ lưỡng, ngoại trừ chiếc tủ đó. Nếu con đường thoát hiểm thực sự nằm trong khách sạn, thì rất có khả năng nó nằm trong chiếc tủ quần áo đó."

Mọi người nhìn nhau, sau đó người đàn ông cơ bắp đấm một cú vào tường.

"Mẹ nó, đây là cái gì vậy? Muốn hại chết chúng ta sao?"

Con đường bị ma quỷ chặn, điều này thực sự khiến người ta tuyệt vọng.

Ngô Vũ nhíu mày: "Không nên như vậy, phó bản cấp A không nên xảy ra chuyện này."

Lúc này, họ đã tìm kiếm lối thoát trong khách sạn cả ngày trời, ngoài việc ăn bánh quy vào buổi sáng, họ không ăn gì cả, cộng thêm việc bị đả kích như vậy, ai cũng có chút chán nản.

Tôi Họ Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta nói: "Quay lại phòng nghỉ ngơi đi,lát nữa trời sẽ tối. Tối nay mọi người cứ ở trong phòng, cho dù không ngủ cũng hãy nằm trên giường và không được phát ra bất kỳ tiếng động nào."

Cái chết của ông Tôn vẫn còn rõ ràng trước mắt, ai biết tối nay có ai chết không? Và ai sẽ là người chết?

Mọi người mơ màng xuống lầu trở về phòng riêng, Du Dung Dung nhìn Tô Chân thì phát hiện Tô Chân đang suy tư.

Thật ra… Cô ấy cảm thấy rất nhức đầu khi thấy Tô Chân lộ ra vẻ mặt này. Tô Chân hiện đang bị ảnh hưởng bởi thẻ giảm sợ hãi khiến tư duy khác thường, Du Dung Dung thực sự rất sợ cô ‘suy nghĩ’.

Cô ấy rất không yên tâm, sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy gọi Tôi Họ Lâm đang đi trước: "Tôi Họ Lâm!"

Tôi Họ Lâm quay người, vẻ mặt không cảm xúc chờ cô ấy nói chuyện.

Du Dung Dung nói: "Chúng ta đổi phòng đi."

Tôi Họ Lâm hơi ngạc nhiên: "Tại sao?"

Du Dung Dung đặt tay lên vai Tô Chân: "Tôi muốn ở gần cô ấy hơn, và phòng của tôi ở trong cùng, đổi với anh không hề thiệt đâu."

Tôi Họ Lâm cụp mi, vẻ mặt hơi lạnh lùng: "Điều kiện này tôi không chấp nhận."

Nói xong anh ta mở cửa phòng của mình, Du Dung Dung giơ tay lên: "Anh nói một con số đi!"

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Du Dung Dung, Tôi Họ Lâm không hiểu ý cô: "Cái gì?"

"Anh nói một con số đi." Du Dung Dung ngẩng cao đầu kiêu hãnh, vẻ mặt cô mang một chút thái độ coi thường mọi người: "Anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu đổi phòng với tôi? Anh nói số đi, ra ngoài tôi sẽ chuyển khoản cho anh."

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của mọi người đều rất phong phú.

Tối hôm đó, người ở phòng bên cạnh Tô Chân là Du Dung Dung. Việc này minh chứng cho một đạo lý rằng trên đời này, rất ít chuyện tiền bạc không giải quyết được, và cũng rất ít người tiền bạc không khuất phục được.