Bé Cưng Xuyên Không: Bị Trộm Nghe Tiếng Lòng

Chương 29

Tiếp đó, Tô Cảnh Thần hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận cho Tô Niệm Niệm ăn dặm. Chờ nàng no bụng, hắn bèn bế nàng đi dạo chơi trong vườn hoa. Chẳng mấy chốc, Tô Niệm Niệm đã ngủ thϊếp đi trong lòng hắn.

Nhìn cô em gái nhỏ nhắn đang say giấc, Tô Cảnh Thần khẽ lẩm bẩm: “Tiểu nha đầu này, ngủ rồi sao?”

Sợ Tô Niệm Niệm ngủ quên ở ngoài sẽ bị cảm lạnh, hắn vội vàng bế nàng về phòng.

Thấy Tô Niệm Niệm đã ngủ say, Nguyệt Minh vội vàng hành lễ: “Tam hoàng tử điện hạ, tiểu công chúa ngủ rồi, để nô tỳ bế nàng vào trong.”

Tô Cảnh Thần không nói gì, cẩn thận đặt Tô Niệm Niệm vào lòng Nguyệt Minh. Hắn còn có chuyện quan trọng phải làm!

Từ lúc hồi kinh đến giờ, hắn vẫn chưa đi thỉnh an phụ hoàng!

Sau khi giao Tô Niệm Niệm cho Nguyệt Minh, Tô Cảnh Thần vội vàng chạy như bay đến Dưỡng Tâm Điện. Nhưng khi đến nơi, hắn mới biết Đức Dương đế đang ở Ngự Thư Phòng. Thế là hắn lại phải dùng khinh công bay đến Ngự Thư Phòng.

Đến khi tới nơi, Tô Cảnh Thần đã thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Kỳ thực cũng không phải do hắn mệt, mà là vì lo lắng và sốt ruột.

Vừa lúc đó, Lý công công từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Tô Cảnh Thần, ông cười tủm tỉm hành lễ: “Tam hoàng tử điện hạ đã về rồi ạ.”

Tô Cảnh Thần gật đầu, hỏi Lý Thắng: “Lý công công, phụ hoàng có ở bên trong không? Phiền ông vào bẩm báo một tiếng.”

Lý Thắng mỉm cười đáp: “Tam hoàng tử cứ việc vào trong đi ạ. Hoàng thượng có dặn, khi nào điện hạ hồi kinh thì cứ bảo người đến thẳng đây tìm ngài ấy.”

Tô Cảnh Thần ngạc nhiên: “A…”

“Vậy… đa tạ Lý công công.” Nói rồi, hắn lén nhét một túi bạc vụn vào tay Lý Thắng.

Lý Thắng cười híp mắt, đon đả: “Tam hoàng tử cứ yên tâm. Người cứ nói thật, hoàng thượng sẽ không trách tội đâu.”

Tô Cảnh Thần gật đầu, bước vào trong.

Nói là không sợ thì là nói dối. Hắn vội vã chạy về kinh như vậy, lẽ ra phải đến thỉnh an phụ hoàng trước, vậy mà lại chạy thẳng đến Lăng Hoa cung không nói, còn ở đó nán lại đến tận bây giờ…

Vừa bước vào phòng, nhìn thấy Đức Dương đế đang ngồi uy nghiêm trên long ỷ, Tô Cảnh Thần vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”

Đức Dương đế ngẩng đầu lên khỏi tấu chương, nhìn Tô Cảnh Thần.

“Đứng lên đi.”

“Tạ phụ hoàng!”

Bị Đức Dương đế nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Tô Cảnh Thần có chút thấp thỏm. Sao phụ hoàng không mắng hắn nhỉ? Chẳng lẽ… ngài ấy không giận?

Tô Cảnh Thần thắt ruột thắt gan đứng lên, len lén liếc trộm phụ hoàng.