Bé Cưng Xuyên Không: Bị Trộm Nghe Tiếng Lòng

Chương 30

Đức Dương đế không thèm liếc mắt nhìn Tô Cảnh Thần một cái, mắt dán vào tấu chương, thản nhiên hỏi:

"Nghe nói ngươi vừa về đã chạy thẳng đến chỗ Lăng quý phi?"

Tô Cảnh Thần hơi chột dạ, cười trừ đáp: "Phụ hoàng, con chẳng qua là biết mình có thêm một hoàng muội, có chút nôn nóng muốn gặp mặt, nên nhất thời quên mất việc thỉnh an phụ hoàng. Ha ha..."

Đức Dương đế âm thầm liếc xéo, khẽ hừ một tiếng. Không có lương tâm, phụ hoàng không còn quan trọng nữa sao? Được rồi, đối với hắn, Ngôn Niệm Nhi và mẫu phi quả thật quan trọng hơn!

Bề ngoài, Đức Dương đế không nói gì, chỉ im lặng phê duyệt tấu chương, cũng không cho Tô Cảnh Thần lui ra. Tô Cảnh Thần bất đắc dĩ, chỉ đành ngơ ngác đứng đó chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, Đức Dương đế rốt cục cũng phê xong đống tấu chương, trong lòng bùng lên một ngọn lửa. Cái quái gì thế này? Đưa tấu chương lên chỉ để hỏi hắn hôm nay ngủ ngon không, ăn uống thế nào? Rảnh rỗi sinh nông nổi!

Bình tĩnh lại, Đức Dương đế nhìn Tô Cảnh Thần vẫn còn đứng đó, nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"

Tô Cảnh Thần trong lòng gào thét: "Trời ạ! Không phải người chưa cho ta đi sao! Bực mình quá đi mất!".

Nhưng ngoài mặt vẫn cung kính đáp: "Khụ khụ, chẳng phải là chờ phụ hoàng phê duyệt xong tấu chương sao?"

Đức Dương đế nghe vậy, gật đầu đồng ý: "Vậy được, ngươi đi cùng ta đến Lăng Hoa cung."

Tô Cảnh Thần nghe vậy, hai mắt sáng rực: "Vâng, nhi thần tuân chỉ!"

……..

Bên trong Lăng Hoa cung, Tô Niệm Niệm vừa ngủ được một lúc thì Lăng quý phi đã thức giấc. Nào ngờ, Hoàng hậu lại đột ngột giá lâm, khiến Lăng quý phi có chút bất ngờ.

Vẫn giữ lễ nghi, Lăng quý phi cung kính hành lễ:

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương!"

Hoàng hậu khoác trên mình bộ phượng bào lộng lẫy, cao cao tại thượng nhìn xuống Lăng quý phi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.

Mấy tháng nay, bà ta luôn nghe người ta bàn tán về việc Lăng quý phi sinh hạ công chúa, vừa chào đời đã được phong làm Triều Dương công chúa, Hoàng đế ngày ngày đến Lăng Hoa cung, tuy không tổ chức tiệc đầy tháng nhưng lễ nghi nào cũng chu toàn, thậm chí còn bế Triều Dương công chúa lâm triều, gặp mặt quần thần.

Đó là những điều mà ngay cả Thái tử của bà ta cũng chưa từng được hưởng! Chỉ là một Triều Dương công chúa bé nhỏ, vốn dĩ bà ta không để vào mắt, nhưng từ sau sự kiện tế lễ thất bại, trong lòng bà ta luôn dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Hoàng hậu khẽ cười, trong lòng dẫu bất mãn với Lăng quý phi nhưng bà ta hiểu rõ thân phận của mình. Lăng quý phi là con gái thừa tướng, lại là mẫu thân của công chúa, không phải người bà ta có thể tùy tiện lấn át.

"Muội muội mau đứng dậy đi, tỷ muội chúng ta thân như ruột thịt, hà tất phải đa lễ như vậy."

Lăng quý phi cung kính đáp: "Hoàng hậu nương nương thật quá lời rồi, thần thϊếp nào dám sánh vai tỷ muội với nương nương."

Hoàng hậu chỉ cười trừ, không nói thêm gì.