“Con cẩn thận một chút, muội muội con mới được ba tháng tuổi thôi đấy, đừng có làm rơi!”
Tô Cảnh Thần nhận lấy Tô Niệm Niệm, bĩu môi nói: “Mẫu phi, con cũng mười lăm tuổi rồi! Mấy đứa em họ trong cung con cũng bế suốt, có sao đâu. Con mà làm rơi muội muội thì con cũng tự té luôn chứ đừng nói là Niệm Nhi.”
Vừa được chuyển sang lòng Tô Cảnh Thần, Tô Niệm Niệm liền phấn khích.
[Ôi mẹ ơi, mình đang được trai đẹp ôm kìa! Tuy là anh trai ruột nhưng mà vẫn thích!]
Nghe được tiếng lòng của Tô Niệm Niệm, Tô Cảnh Thần bật cười, nhìn dáng vẻ “mê trai” của cô nhóc, trêu chọc: “Xem ra Niệm Nhi rất thích hoàng huynh nhỉ?”
[Đương nhiên là thích rồi! Ai bảo huynh đẹp trai quá làm chi!] Tô Niệm Niệm thầm nghĩ.
Lăng quý phi nhìn hai đứa con, bất đắc dĩ lắc đầu. Có một đứa con gái hễ gặp ai đẹp trai là mê liền là một loại trải nghiệm gì? Chính là cảm giác mình bị thất sủng tạm thời đây!
Lăng quý phi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó hỏi Tô Cảnh Thần: “Mà sao con lại về kinh vào lúc này?”
Tô Cảnh Thần vừa đung đưa Tô Niệm Niệm trong lòng, vừa đáp: “Không phải là nhận được thư của mẫu phi sao? Con đọc xong là phi ngựa về ngay để gặp cô em gái đáng yêu này đây!”
Nói rồi, hắn cúi xuống nhéo nhéo má Tô Niệm Niệm: “Có phải không nào, Niệm Nhi?”
“A a a…” Tô Niệm Niệm vui vẻ đáp.
[Phải phải phải, cái gì huynh nói cũng đúng hết!]
Tô Cảnh Thần bật cười trước sự nịnh nọt của cô em gái. Lăng quý phi cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.
“Thôi được rồi, bản cung mệt rồi, con trông Niệm Nhi cẩn thận đấy. Nó mà có xước xát gì thì đừng trách bản cung cho con ăn măng xào thịt đấy!”
Vừa nghe đến món măng xào thịt, Tô Cảnh Thần bất giác rùng mình một cái. Món này hình như là khắc tinh của hắn thì phải?
“Khụ khụ, mẫu phi, làm gì có chuyện đó chứ! Mẫu phi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc Niệm Nhi thật tốt, haha…”
Lăng quý phi liếc Tô Cảnh Thần một cái rồi để Thu Cúc dìu xuống nghỉ ngơi.
Nhìn theo bóng lưng của Lăng quý phi, Tô Niệm Niệm cười muốn nội thương.
“Ha ha ha ha ha… Măng xào thịt, cười chết mất! Xem ra anh trai mình hồi bé cũng bị ăn đòn thường xuyên đây mà!”
Nhìn thấy Tô Niệm Niệm bụ bẫm phì cười, trong lòng Tô Cảnh Thần cũng cười lăn cười bò.
[Tiểu nha đầu này, cười anh trai mình như vậy có tốt lắm không?]
Nhưng vì là em gái, nên Tô Cảnh Thần cũng không so đo làm gì, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.