Địa Ngục Trống Rỗng

Chương 3: Nhện mặt phật

Đã ba ngày kể từ khi kết thúc nhiệm vụ tại khu dân cư Hạnh Phúc, đội Dã Lang sau khi bàn giao người còn sống cho bộ Y Sinh và bàn giao hiện trường cho bộ Duy Tự thì ngay lập tức đã tiếp nhận cả đống những nhiệm vụ khác. Đến tận hôm nay toàn đội mới có thời gian nghỉ ngơi, cả đám đang ngồi uống nước và tán dóc sau giờ huấn luyện, bỗng dưng có người khơi gợi câu chuyện:

“Không biết quy tắc ở đó là như thế nào nhỉ?”

Lời cảm thán chỉ vừa mới thốt ra, đã có vô số phản hồi đáp trả.

“Thắc mắc làm gì chứ, dù gì thì chúng ta cũng sẽ không sống ở đó.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Đừng nói là sống ở đó, nhiệm vụ tuần tra sau này có khi cũng sẽ vòng qua khu đó luôn.”

“Ể, không đến mức như vậy chứ…”

“Cứ chờ mà xem!”

Câu chuyện rôm rả qua loa rồi lại tự nhiên chuyển sang hướng khác, dù không nghe thấy tiếng của đội trưởng tham gia vào thì mọi người cũng không lấy làm lạ, Bạc Dã chưa bao giờ góp mặt trong những lần buôn chuyện phiếm bán dưa lê, nhưng cũng không cấm đội viên của mình dùng cách đó để thả lỏng.

Chỉ riêng Tang Nghê để ý thấy, vừa mới kết thúc huấn luyện xong là đội trưởng đã bị trợ lý của chủ nhiệm gọi đi rồi.

Cùng lúc đó, trong một phòng họp nhỏ ở tại cùng khu nhà, hiếm khi có mặt đông đủ cả chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm và chín đội trưởng của bộ Tử Chiến.

Bạc Dã ngồi khoanh tay tựa lưng vào ghế sofa, một chân gác lên bàn trà câu được câu không nghe Nhật Ô hùng hùng hổ hổ chửi bới đám kền kền của thành phố Khai Quang.

Tháng này đội của anh phụ trách phòng thủ, toàn bộ nhiệm vụ đều chỉ loanh quanh bên trong thành phố, hầu hết chi tiết chủ nhiệm cũng đều đã nắm bắt được ngay khi nó mới phát sinh rồi, vì vậy mà anh cũng chẳng có vấn đề gì cần báo cáo. Chỉ có mặt ở đây để góp cho đủ số.

Trái lại, tám đội hoạt động bên ngoài có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.

Đang thơ thẩn thẩn thơ chờ kết thúc buổi họp, Bạc Dã bỗng giật mình khi nghe tiếng phó chủ nhiệm Bán Hạ gọi tên mình.

Thấy anh nhìn sang, ông cũng không phiền lặp lại:

“Sắp tới có thể sẽ có thêm một nhân viên mới được sắp xếp vào đội của cậu….cũng có thể sẽ không….”

Đã rất lâu rồi mới thấy một vấn đề gì đó có thể làm vị phó chủ nhiệm già đời này khó xử như vậy, anh tò mò:

“Là sao?”

“Người sống sót duy nhất trong căn hộ H3312, niệm nguyên của ‘một đêm bình an’, sau khi tỉnh lại cô bé sẽ được sắp xếp vào đội của cậu.”

“Nếu như tôi không nhớ lầm, thì đó chỉ là một người bình thường…”

“Không phải người bình thường.” Bán Hạ lắc đầu.

Bạc Dã vẫn tỏ vẻ nghi ngờ:

“Sao có thể, nhiệm vụ hôm đó có sử dụng cả bảng tâm đồ, niệm nguyên chỉ là một người bình thường.”

Bán Hạ vẫn lắc đầu, lộ ra:

“Nhện mặt phật!”

“Cái gì?” Bạc Dã khó hiểu, nhện mặt phật thì có liên quan gì ở đây? Theo kết quả điều tra thu được dựa trên quỹ đạo hoạt động của quỷ quái sau khi thoát khỏi căn hộ, thì đó là một âm linh có hình dạng con người, và chỉ có duy nhất một mình nó.

Biết Bạc Dã hiểu nhầm sang hướng khác, cục phó Bán Hạ cũng không hề dấu giếm mà nói thẳng với anh:

“Ở trên người của niệm nguyên, ngoài năng lượng của Niệm Linh ra, bên bộ Y Sinh còn phát hiện ra ấn ký của nhện mặt phật.”

Không thể nào….

****o0o****

Những đội viên khác đều đã tranh cướp nhau tiếp nhận nhiệm vụ tuần tra, chỉ còn lại Tang Nghê nhỏ yếu bất lực không tranh giành được với đám sói già sói trẻ đó đành phải đi theo đội trưởng đến bệnh viện thăm viếng vị đội viên sắp gia nhập này.

Tang Nghê vừa dựa theo ký ức nhớ lại hình ảnh thiếu nữ mình nhìn thấy mấy hôm trước kết hợp với tư liệu nhận được sau đó, niệm nguyên của ‘một đêm bình an’ tên gọi là Diễm, mới vừa mười sáu tuổi.

Nếu như Niệm Diễm thật sự gia nhập Dã Lang, cậu sẽ không còn là người mới nhất nữa, cũng không còn là người ít tuổi nhất đội, sẽ không còn bị những đội viên khác quan tâm một cách thái quá như hiện tại nữa.

Rõ ràng cậu đã vượt qua kỳ thực tập và được phép chính thức tham gia vào nhiệm vụ rồi.

Có người mới gia nhập, vừa là con gái lại còn nhỏ tuổi hơn, chắc chắn tình thương của cha anh không chỗ sắp đặt của các thành viên trong đội sẽ chuyển rời sang người mới.

Tang Nghê chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, tâm tình đã sung sướиɠ nhảy nhót rồi.

Hai người dừng lại trước một vật thể khổng lồ hình cầu màu hồng phấn, ước chừng cao gần trăm mét. Lấy nó làm trung tâm, phạm vi vài cây số xung quanh không hề có một vật kiến trúc nào khác.

Phía trước hình cầu chia làm hai cánh cổng, một bên là xe cứu thương và người của bộ Y Sinh vội vã ra ra vào vào. Bên còn lại là dòng người đi bộ xếp hàng tuần tự lần lượt trả phí mới được đi qua.

Đến lượt Bạc Dã và Tang Nghê, cả hai đồng thời từ trong túi lấy ra một viên kẹo đóng gói màu mè, thả vào chiếc khay đang chìa ra sẵn.

Chiếc khay nhanh chóng thu vào trong vách tường, hai mảnh giấy gói kẹo bị nhả ra, bên trên được đóng dấu một chữ thập đỏ cùng một hàng chữ nhỏ màu đen bên dưới.

Nếu ai để ý nhìn kỹ là có thể đọc được, đó là một dòng chữ có nét viết giống như được đánh máy ghi ngày tháng là ngày hôm nay, cũng chính là một tờ giấy thông hành.

Đi vào bên trong cơ thể của Y Sinh mà không có giấy thông hành, sẽ bị đào thải ra bên ngoài qua đường đại tiện.

Mặc dù không có tổn thương gì về mặt thân thể, nhưng sẽ tổn hại nặng nề về mặt tâm linh. Đến mức những người đã từng thử nghiệm qua đều không muốn nhắc đến nó lần thứ hai.

Tang Nghê và Bạc Dã nhận lấy giấy thông hành, theo dòng người tiến vào bên trong.

Bước qua lớp màng giống như kẹo dẻo, hai người trực tiếp hoà mình vào không khí vội vàng, ồn ào và nhốn nháo bên trong đại sảnh bệnh viện. Trái ngược hoàn toàn với không khí yên lặng bên ngoài dù chỉ cách một lớp màng.

Bạc Dã trực tiếp đến trước quầy tiếp tân, đưa ra thẻ thân phận, nói mục đích đến thăm người bệnh của mình.

Đằng sau lớp kính mờ không thể trực tiếp nhìn xuyên thấu vào trong, nhân viên tiếp tân yên lặng nhìn mã định danh trên tấm thẻ, yên lặng lấy ra một tấm bảng ghi số phòng bệnh đẩy ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ, xong rồi lại yên lặng cúi đầu tự làm việc của mình.

Toàn bộ quá trình không một chút âm thanh, hai người cũng phối hợp nhận lấy bảng số phòng, xoay người rời đi.

Đối lập với tiếng người ồn ào của đại sảnh, một góc tiếp tân thật sự yên lặng đến kỳ dị.

Tang Nghê cũng theo thói quen bước nhẹ bước chân rời đi, đến ngã rẽ, cậu liếc nhìn lại quầy tiếp tân, một câu nói quen thuộc vang lên trong trí nhớ:

‘Nhân viên quầy tiếp tân trong hiệu thuốc và bệnh viện đều chán ghét ồn ào, cũng không vui nói chuyện. Chúng ta chỉ cần nói ra mục đích của mình là được, không được làm phiền người khác biết không?’

Tuổi còn nhỏ Tang Nghê vô tư gật đầu, cũng ngoan ngoãn lặng im mỗi lần theo người lớn ra vào hiệu thuốc.

Chỉ đến khi tốt nghiệp tiểu học, trước khi lên trung học cơ sở, toàn bộ học sinh đều bắt buộc tham gia vào lớp huấn luyện sinh tồn, cậu mới thật sự hiểu rõ nguyên do trong đó.

Cũng giống như Y Sinh là dị quái đã bị thuần hoá, quầy tiếp tân làm phụ thuộc của nó cũng như vậy. Mà quy tắc tại tất cả các quầy tiếp tân trong hệ thống của Y Sinh đều là ‘không được ồn ào’.

Quỷ dị chỉ là cách gọi chung về những tồn tại siêu nhiên mà con người biết đến, trên thực tế chúng phân chia rất rõ ràng giữa Quỷ và Dị.

Khác với Quỷ được hình thành từ những cảm xúc oán hận, sợ hãi, căm thù,.... hầu hết bắt nguồn từ con người, một phần bắt nguồn từ thú vật. Sau khi ra đời thì chỉ có bản năng đói khát, điên cuồng và gϊếŧ chóc, thích dùng linh hồn và máu thịt của con người làm thức ăn để tăng lên sức mạnh. Năng lực của Dị đến từ quy tắc nhưng đồng thời cũng bị hạn chế bởi quy tắc, nguồn gốc hình thành thì muôn hình muôn vẻ. Đa số Dị cũng mang ác ý, nhưng chỉ cần biết rõ quy tắc của nó là có thể ngược lại lợi dụng năng lực của nó để phục vụ con người.

Tiêu biểu nhất chính là Y Sinh, không phải tự dưng mà tên của nó được dùng để mệnh danh cả một phân bộ. Nghe nói tên trước kia của phân bộ này không phải như thế, cụ thể là gì thì đã không thể tra cứu.

Nhưng từ khi thu phục Y Sinh cũng như giải khoá năng lực của nó dùng cho công tác khám chữa bệnh, tên của toàn bộ phận bộ phụ trách công tác này đã bị đổi tên thành tên của nó.

Được đến con người xướng danh và nhận đồng, năng lực của nó cũng càng ngày càng mạnh. Đến giờ, ngoại trừ bản thể đầu tiên còn dừng lại ở thành phố Trục Nguyệt, tất cả các thành phố và nơi tụ cư đều đã có phân thân của nó.

Quy tắc sử dụng bên trong chỉ có người của bộ Y Sinh nắm rõ, còn quy tắc đến thăm khám bệnh thì vô cùng đơn giản và ai cũng biết rõ, chỉ cần ‘cho nó một viên kẹo’ là được.

Tấm bảng tên được nhân viên tiếp tân đưa tận chức tận trách chỉ dẫn hai người đến căn phòng nơi Niệm Diễm đang được chăm sóc.

Bước chân Bạc Dã tạm dừng một nhịp rồi sau đó mới bước như thường đến bên cạnh một nhân viên Y Sinh mặc quần áo màu trắng che kín từ đầu đến chân đang cầm giấy bút đứng ghi chép bên ngoài tấm cửa kính trong suốt.

Tang Nghê ngó nghiêng đầu nhìn ngắm bốn phía trong khi bước chân vẫn nhanh nhẹn theo sau. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng phải thốt lên cảm thán:

“Lần gặp mặt đầu tiên thật….ấn tượng.”

Thiếu nữ không phải đang nằm trên giường nghỉ ngơi dưới sự chăm sóc của các Y Sinh như trong tưởng tượng của cậu mà đang dùng cả cơ thể bám sát lên trên một góc tường trong tư thế kỳ dị.

Bạc Dã nghiêng đầu nhìn sang Y Sinh bên cạnh:

“Bị quái hoá?”

Người đó lắc đầu, cũng không ngần ngại chia sẻ những thông tin nghiên cứu trên tay.

“Không có dấu hiệu bị quái hoá, đúng hơn là cơ thể không bị quái hoá. Nhưng…”

Y Sinh chần chờ không phải vì không thể nói, mà giống như là không biết phải nói như thế nào hơn.

Bạc Dã cũng không gấp gáp.

Tiếng bút gõ vào tấm bảng ghi trên tay lạch cạch lạch cạch theo nhịp điệu của Y Sinh làm Tang Nghê chú ý đến phần tư liệu đó.

Cậu vòng ra sau lưng ngó đầu từ phía sau lên nhìn xem.