Y Sinh cũng không ngại, đưa cả tập ghi chép đang cầm trên tay qua ý bảo cậu có thể tùy tiện xem, rồi mới quay lại vấn đề tiếp tục nói:
“Ấn ký của nhện mặt phật rất sâu, ước chừng mười năm. Hoàn toàn trùng khớp với thời gian sống thực vật của người bệnh, đối chiếu với dữ liệu cá nhân của người bệnh, chúng tôi phán đoán nó xuất hiện vào thời điểm xảy ra thảm họa Chu Tri.
Tuy nhiên điều đó cũng không phải là vấn đề, điểm bất thường ở đây là tất cả các lần kiểm tra sức khỏe trong vòng mười năm qua của người bệnh, không có bất kỳ hồ sơ nào nhắc đến ấn ký này. Trong các kết luận kiểm tra, ngoài cơ thể vẫn luôn duy trì tình trạng thực vật ra thì các chỉ tiêu khác hoàn toàn bình thường. Đến tận bây giờ cũng vậy, ngoài ấn ký, không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của khế ước bên trong cơ thể, ngược lại…”
Hai lần dừng lại giữa chừng đủ để cho thấy vấn đề của người bệnh làm Y Sinh cảm thấy khó xử như thế nào. Nhưng thái độ của Y Sinh lại không hề nóng nảy, điều này cũng có nghĩa là nó không gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.
Như là đã nghĩ ra cách để diễn đạt, Y Sinh đưa tay lên dùng ngón trỏ gõ gõ vào vị trí thái dương của mình.
“Người bệnh có những lúc bị nhận thức sai lệch về giống loài, bản thân cô ấy nghĩ mình là một con nhện mặt phật. Ngược lại với tình trạng quái hoá là cơ thể biến dị lôi kéo lý tính, hành vi của cô ấy giống như là đang bị lý trí dẫn nhầm đường. Đây là biểu hiện mà đáng lẽ ra chỉ sau khi cơ thể bị quái hóa hoàn toàn mới có thể xuất hiện.”
“Có khi nào là bệnh tâm lý.”
Bạc Dã không ngại dùng ác ý phỏng đoán, nhìn tình trạng trước mắt thì đây là một phiền toái không nhỏ, nếu có thể vứt vấn đề sang cho bộ Y Sinh mà không phải tự mình chịu trách nhiệm thì không còn gì tốt hơn.
Y Sinh nghe vậy mới phân chút ánh mắt từ người bệnh ra liếc nhìn Bạc Dã một cái, cho anh một câu trả lời có cũng như không:
“Cái này còn phải đợi kiểm tra.”
Bạc Dã không mong đợi sẽ nhận được câu trả lời vừa ý, nếu đã có kết luận khẳng định, anh sẽ không phải mất công đi đến tận đây.
Chìa tay về phía Tang Nghê, liền thấy cậu lưu luyến không rời đưa bản hồ sơ của Y Sinh cho anh, bản thân cũng lon ton xích lại gần để xem ké.
Bạc Dã không lời nào để nói trước sở thích khó hiểu của cậu, một bản hồ sơ bệnh án thì có gì đáng xem đến vậy?
Nhưng…đúng là khá đáng để xem.
Bạc Dã nhấc mày nhìn lại Y Sinh trước mặt một lần nữa, nhưng chiếc khẩu trang cỡ lớn và bộ đồng phục bao phủ từ đầu đến chân tận chức tận trách ngăn trở anh thăm dò nét mặt của người trước mắt.
Nhìn bản hồ sơ bệnh án trong tay, nó giống như một quyển truyện tranh hơn là một phần hồ sơ.
Tờ giấy đầu tiên được phân chia làm hai phần trên dưới, hình ảnh phác họa qua nét bút chì điêu luyện sôi nổi ghi lại cảnh tượng trong căn phòng trước mắt lên trên giấy.
Phần bên trên là hình ảnh thiếu nữ nằm im lặng trên giường, ánh mắt được đặc tả trong trạng thái thanh tỉnh nhưng đôi môi nhỏ mím lại tỏ vẻ từ chối giao tiếp. Cuối chiếc giường thiếu nữ đang nằm còn có hai nhân viên Y Sinh đang sử dụng các loại dụng cụ để kiểm tra. Thiếu nữ hoàn toàn thờ ơ với họ.
Hình ảnh ở nửa dưới hoàn toàn trái ngược, dụng cụ đổ vỡ khắp nơi, giường đệm bị cào xé, bên trong căn phòng không có một ai khác ngoại trừ thiếu nữ đứng dán sát tường trong tư thế kỳ quái, cả khuôn mặt bị tóc tai bù xù che khuất nhưng vẫn không thể che hết đi một đôi mắt với tròng đen thu hẹp và dựng đứng cảnh giác nhìn về phía người vẽ tranh.
Đó là một đôi mắt của dã thú.
Bên cạnh hai bức hình đều có chữ viết, đến phần này thì giống với ghi chú của một Y Sinh hơn rồi.
Trong đó ghi chú rõ ràng thời gian chuyển hoá giữa hai trạng thái cùng với chi tiết của các chỉ tiêu khác trong cơ thể.
Đúng là công việc Y Sinh này đã trì hoãn một hoạ sĩ tài ba mà.
Nhanh chóng lật xem những tờ tài liệu phía sau, không bất ngờ khi phong cách của chúng hoàn toàn thống nhất với trang đầu tiên.
Bạc Dã đi theo dòng kể của tác giả cuốn truyện tranh nhanh chóng lướt qua mười sáu năm cuộc đời của thiếu nữ.
Chúng được chia làm bốn mốc thời gian quan trọng.
Sinh ra tại thành phố Triều Dương, gửi tên dưới danh nghĩa của dị vực Xích Đạo.
Ba tuổi theo ba mẹ chuyển công tác đến thành phố Chu Tri sinh sống.
Sáu tuổi, là người sống sót trong sự kiện Chu Tri hoá quỷ, lạc hồn, thành người thực vật.
Mười sáu tuổi, căn hộ sinh sống bị quỷ dị tấn công, ba người thân khác trong gia đình toàn bộ bị sát hại, hồn hoá Niệm Linh, khu dân cư dị hóa thành dị vực ‘một đêm bình an’. Bản thân linh hồn bị đánh thức hoặc cũng có thể nói là bị sức mạnh của Niệm Linh lôi kéo trở về. Nhưng lại không hoàn toàn khỏe mạnh mà bất ngờ bị phát hiện ra ấn ký của nhện mặt phật đã được gieo từ mười năm trước, tình trạng thì lúc bình thường lúc bất thường như đang nhìn thấy trước mắt.
Bạc Dã sửa sang lại tập hồ sơ, đưa trả lại cho Y Sinh.
Đối phương bình tĩnh tiếp nhận giống như phương pháp lưu trữ hồ sơ của mình chưa từng khác người, gật gật đầu với hai người rồi cất bước rời đi.
Tang Nghê không để ý hình tượng ngồi xổm xuống chân lớp cửa kính, thử vặn vẹo thân mình theo hình dáng của thiếu nữ bên trong. Cuối cùng bất lực ngồi bệt luôn xuống đất từ bỏ.
“Cái tư thế kỳ cục kia là sao?”
“Đầu óc là để dùng chứ không phải là để trang trí, nếu không thường xuyên dùng nó còn có thể bị hen rỉ nữa đấy. Đó là tư thế giăng tơ của loài nhện.”
Tang Nghê bỏ ngoài tai lời châm chọc của đội trưởng, tiếp tục cảm thán:
“Cuộc đời của cô ấy lên xuống phập phồng giống như một bộ phim vậy. Chúng ta làm gì bây giờ?”
Bạc Dã từ bỏ tiếp tục nước đổ lá khoai, hỏi lại:
“Thông tin về con quỷ đã tập kích H3312 như thế nào?”
“Bọn buôn lậu đã cố tình phong ấn một con quỷ đưa thư trong bức tranh trận chiến Trấn Hồn ở phòng đứa em trai. Sau đó bức tranh bị thất lạc, bằng cách nào đó vô tình hay cố ý nó rơi vào tay cậu em thì chưa rõ, nhưng sau đó thì phong ấn hết thời hạn, con quỷ bị thả ra. Và kết quả là như chúng ta đã thấy.”
Thấy Bạc Dã không dò hỏi gì thêm, cậu liền thắc mắc:
“Anh Dã, chúng ta cứ đứng ở đây chờ cô ấy thanh tỉnh lại như này sao?”
“Không phải chúng ta, chỉ một mình cậu thôi!”
Vừa dứt lời, Bạc Dã liền nhấc chân rời đi, đôi chân thon dài được bọc kín trong chiếc quần rằn ri và đôi ủng martin dù có bước thong dong thì cũng chỉ cần vài ba bước đã đi đến cuối hành lang.
Tang Nghê vội vàng đứng bật dậy hỏi với theo:
“Anh đi đâu đấy?”
Nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy Bạc Dã đưa tay lên qua đầu vẫy vẫy hai cái, là bóng dáng của anh đã biến mất luôn sau chỗ ngoặt.
Tang Nghê nhìn xung quanh hành lang trống vắng chỉ còn lại duy nhất một mình mình cùng với người đồng đội tương lai đang giả nhện bên trong phòng qua tấm kính, ỉu xìu làu bàu:
“Làm gì bây giờ?”
Nhìn đội viên tương lai vẫn giữ nguyên một tư thế như vậy suốt từ lúc cậu mới vừa đến tới tận bây giờ, giao lưu càng là hy vọng xa vời.
Tang Nghê chán nản tự tìm cách tạo việc vui cho mình để gϊếŧ thời gian.
Tròng mắt cậu xoay một vòng, nhớ đến tập truyện tranh vừa đang xem dở, có lẽ cậu đã nghĩ ra thứ mình cần để gϊếŧ thời gian lúc này.
Hành lang chỉ có một lối ra duy nhất, mà hướng đi của Y Sinh vừa nãy lại không phải lối ra.
Điều đó có nghĩa là anh ta vẫn đang ở gần đây.
Tang Nghê đứng dậy phủi phủi quần áo, dọc theo hành lang tìm kiếm.
Nơi này chỉ là một nhánh nhỏ bên trong cơ thể khổng lồ của Y Sinh. Nhưng cũng không trách đội trưởng nghĩ rằng Niệm Diễm có bệnh về tâm lý. Ngoài cô ấy ra, toàn bộ người bệnh ở khu vực này đều là người mắc bệnh tâm thần.
Chỉ khác nhau ở chỗ nặng hay nhẹ, vẫn còn đang cố gắng chống cự hay đã đánh mất hoàn toàn lý trí mà thôi.
Men dọc theo hành lang, lần đầu tiên Tang Nghê biết được, bệnh tâm thần có thể muôn màu muôn vẻ đến vậy.
Thấy rồi….
Toàn bộ các căn phòng trong hành lang này đều có một ô cửa kính rộng trong suốt để các Y Sinh có thể theo dõi trực tiếp tình hình của bệnh nhân từ bên ngoài.
Riêng căn phòng chính giữa cuối hành lang, là chỉ có một chiếc cửa ra vào duy nhất và đang khép hờ.
Tang Nghê tiến lên gõ cửa, một giọng nói quen thuộc từ bên trong vang lên:
“Mời vào!”
Vừa bước vào bên trong căn phòng, đập vào mắt cậu là một màn hình camera rộng lớn phân làm nhiều ô, mỗi căn phòng một ô, hành lang cũng có riêng một ô dành cho nó.
Y Sinh biết rõ người tiến đến gõ cửa là cậu, thản nhiên tiếp tục làm công việc của mình, miệng thì quan tâm:
“Cậu có việc gì?”
Tang Nghê lịch sự nhìn thẳng Y Sinh, không hề tò mò ngó nghiêng trong phòng làm việc riêng của người khác, đáp:
“Tôi muốn xem lại hồ sơ của Niệm Diễm!”
Y Sinh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, bàn tay phải đang cầm bút vẽ chỉ chỉ vào tủ hồ sơ dựng sát mép tường:
“Bên đó, cậu tự tìm đi.”
Nhìn chiếc tủ hồ sơ có vẻ hơi lộn xộn và không được sắp xếp theo bất kỳ quy tắc nào trước mặt này, Tang Nghê cau mày nghĩ không biết mình nên tìm kiếm kiểu gì.
Y Sinh cực kỳ phối hợp, không hề làm khó cậu, lại nhắc lần nữa:
“Hàng thứ hai tầng thứ tư, từ bên phải sang quyển thứ sáu!”
Làm khó cho anh ta có thể nhớ rõ như vậy, Tang Nghê vừa lầu bầu vừa lật tìm theo hướng dẫn.
Hồ sơ được lưu trữ trong này nhìn có vẻ hoàn thiện hơn bảng vẽ mà cậu được xem vừa nãy, nó còn có cả bìa đựng nữa.
Vừa mới nhấc tập hồ sơ lên, còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì dòng chữ ghi ở phần viết tên trên bộ hồ sơ làm cậu sửng sốt:
Nửa người…nửa quỷ?!!