Địa Ngục Trống Rỗng

Chương 2: Niệm Linh

Một Mắt tiến vào trước tiên đã xác định, thiếu nữ đang ở trong trạng thái hôn mê sâu, ngoài ra không có dấu hiệu nguy hiểm đến tính mạng nào khác.

Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, hai bên lông mày nhíu chặt lại dường như đang chìm trong cơn ác mộng.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, thứ làm anh sững sờ đó là ba Niệm Linh đang lơ lửng bên trên người thiếu nữ.

Phải mất một lúc sau cả ba người mới có thể lấy lại tinh thần, anh nghe rõ tiếng Một Mắt hít sâu một hơi bên cạnh, cùng với tiếng lắp bắp lầm bầm của Tang Nghê:

“Niệm Linh, đó là Niệm Linh đúng không? Còn cùng một lúc xuất hiện một hai ba, ba cái…”

Vừa lấy lại tinh thần, Bạc Dã ngay lập tức dùng bộ đàm đeo bên tai liên lạc về tổng bộ, đáp lại nghi vấn từ phía bên kia đầu dây, giọng anh vững vàng và kiên định:

“Đội trưởng Bạc Dã của đội Dã Lang, bộ Tử Chiến thật danh báo cáo, xuất hiện Niệm Linh tại khu dân cư Hạnh Phúc, toà nhà H3312, thỉnh cầu tiếp quản!”

Một Mắt cũng dường như sực tỉnh thoát khỏi trò chơi đứng im như tượng, cầm lấy bảng tâm đồ từ trên tay Tang Nghê, cẩn thận rà quét lại toàn bộ căn hộ một lần nữa.

Chỉ đơn giản là một lần dân cư trong thành phố bị Quỷ Dị lẻn vào tập kích dẫn đến thương vong, cùng với thương vong sau đó xuất hiện Niệm Linh, độ tỉ mỉ của báo cáo khi kết thúc nhiệm vụ là hoàn toàn khác nhau.

Chưa kể hiện tại còn xuất hiện đến ba Niệm Linh.

Ba đốm sáng vẫn bay lơ lửng bên trên người thiếu nữ bỗng tách ra, một trong ba từ từ rời xa thiếu nữ, tiến đến gần bọn họ.

Cả ba người vội dừng mọi động tác trên tay lại, cố gắng thả lỏng để mặc Niệm Linh tự do bay lòng vòng xung quanh mình vài vòng, giống như đang rà quét từng người từ trên xuống dưới vậy.

Sau đó, nó lại chậm rì rì quay trở lại bên người thiếu nữ, ba Niệm Linh chụm lại một chỗ giống như là đang trao đổi thông tin với nhau.

Cuối cùng, dưới ánh mắt của mọi người, cả ba dần dần chìm ẩn vào bên trong một mặt tường của căn phòng rồi hoàn toàn biến mất.

Tang Nghê lúc này mới dám lên tiếng cảm thán:

“Thật sự, truyền thuyết là thật sự, Niệm Linh có tư tưởng, còn có thể giao lưu với nhau nữa, thật kỳ diệu!”

Bạc Dã chỉ bớt thời gian liếc cậu một cái, lại thay đổi tần số bộ đàm. Cùng lúc, bộ đàm bên tai Một Mắt và Tang Nghê đồng loạt có phản ứng.

Cả hai theo bản năng nhanh chóng tiếp nhận, giọng của đội trưởng vang lên bên tai đồng bộ với giọng nói ngay trước mặt:

“Cả đội thu hẹp phạm vi 3:1!”

“3:1? Chúng ta chỉ bảo hộ căn hộ này thôi sao? Có thể quỷ dị vẫn chưa rời khỏi khu vực này…!”

“Từ giờ khắc này, nhiệm vụ của chúng ta thay đổi từ xử lý tai nạn sang bảo hộ mục tiêu.” Bạc Dã không đợi Một Mắt nói cho hết lời liền ngắt ngang.

Tang Nghê nhìn hai người, cậu không cảm thấy quyết định của đội trưởng có gì cần nghi vấn, không hiểu tại sao chú Một Mắt lại có vẻ lo lắng như vậy, dù sao thì khi cả đội vừa mới đến đây thì độ nguy hiểm của nơi này cũng đã trở về số dương rồi.

Chưa kể đến hiện tại nơi này còn xuất hiện Niệm Linh, nếu như con quỷ gây ra vụ án này còn sống, thì có khi nó cũng đã chạy ra khỏi thành phố cả chục kilomet luôn rồi.

Phải biết rằng, trong hàng ngàn hàng vạn quỷ dị muôn hình muôn vẻ, thì chỉ có duy nhất Niệm Linh là hoàn toàn mang thiện ý đối với con người. Chỉ cần có Niệm Linh tồn tại ở nơi nào, những quỷ dị khác đều sẽ chán ghét và rời xa nơi đó. Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, thì những người sống ở khu dân cư này đặc biệt là dân cư trong tòa nhà này sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc bất ngờ bị quỷ dị tập kích nữa.

Mức độ hạnh phúc trực tiếp leo lên vài bậc thang.

Những thợ săn tự do, dân du cư có năng lực và có thân nhân là người thường cũng sẽ rất vui mừng dọn đến đây sinh sống. Nó sẽ trở thành điểm mạnh để thu hút nhân tài cho thành phố, sức chiến đấu của thành phố cũng có thể theo đó mà tăng lên.

Nhưng cùng lúc đó, dân cư tăng lên cũng sẽ hấp dẫn đến càng nhiều quỷ dị tự do lảng vảng bên ngoài …có lẽ, hẳn là có Niệm Linh thì cũng sẽ không đến mức quá nhiều. Tang Nghê không chắc chắn lắm nghĩ.

Dù gì thì mệnh lệnh thu hẹp phạm vi 3:1 cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, khu vực phụ trách của cậu vẫn là ở trong căn hộ này. Tang Nghê không để ý đến hai người kia, nhấc chân dạo quanh căn hộ.

Khác với lần đầu rà soát chỉ tập trung vào việc truy tìm dấu vết của quỷ dị, lần này đối tượng chú ý của cậu là những chủ nhân sinh sống bên trong căn hộ này. Nói đúng hơn là quỹ tích sinh thời của Niệm Linh và căn nguyên hình thành nên Niệm Linh.

Bỏ qua những nơi đổ vỡ do giằng co gây ra, tổng thể căn hộ được bố trí khá ấm áp. Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách, trên tường phòng khách treo khá nhiều ảnh chụp, dựa vào đó có thể phán đoán ra sinh sống ở đây là một đôi vợ chồng có hai con một trai một gái.

Tình cảm gia đình có vẻ rất tốt, dựa vào vị trí phòng ngủ của người sống sót duy nhất còn có thể nhìn ra, hai vợ chồng chủ nhà đối xử với con cái khá cân bằng, không có chuyện bắt lớn nhường nhỏ thường thấy.

Nhưng…Tang Nghê nghỉ chân đứng trước bức tường treo đầy ảnh chụp, cau mày.

Tại sao người con gái đầu chỉ có ảnh chụp khi còn bé, bức ảnh sau cùng mà cô có mặt nhìn trông chỉ mới tầm bốn năm tuổi.

Nói là khi lớn lên không thích chụp ảnh hoặc gia đình không có điều kiện cũng không đúng, bức ảnh cuối cùng được treo lên đây có đánh dấu là ngày mười tám tháng hai, đổi sang lịch vạn niên thì đó là mồng ba tết. Trên bức ảnh chỉ có ba người, dù không ghi rõ năm nhưng so sánh ngũ quan của cả ba người trong ảnh với ba cái xác cùng với bối cảnh trong căn hộ này, hoàn toàn có thể khẳng định rằng bức ảnh được chụp vào tết vạn niên năm nay.

Một bức ảnh có phong cách ảnh gia đình như thế này thì không thể bỗng dưng thiếu một thành viên được, điểm này khá đáng ngờ.

Dùng máy ảnh tùy thân chụp lại một lần tất cả các bức ảnh trên tường, cậu quay đầu đẩy ra cánh cửa phòng ngủ chính.

Tang Nghê bị bất ngờ bởi mức độ đơn sơ của căn phòng, bên trong không có quá nhiều đồ dùng sinh hoạt, chỉ có một chiếc giường đôi và một chiếc tủ đứng nhỏ để đựng quần áo. Liếc mắt một cái là có thể quan sát hết toàn bộ căn phòng không bỏ sót.

‘Tách!’ một tiếng nhanh chóng chụp lại tổng thể căn phòng, cậu nhích chân sang căn phòng cuối cùng.

Bên trong phòng này có nhiều vật dụng cá nhân hơn dù diện tích nhỏ hơn, ngoài giường đơn và tủ quần áo còn có bàn học và một ngăn tủ kính bày giấy khen, mô hình… và những đồ vật mang tính kỷ niệm khác.

Trên tường treo tranh của Dương Gia trong trận chiến cuối cùng với Nanh Sói ở cuộc thi Trấn Hồn hai năm trước, cậu cũng có một bức tranh y chang như vậy. Bởi vậy nên cậu cũng rõ ràng, để có được nó thật sự không phải là một việc dễ dàng.

Nhìn chung căn phòng khá bừa bộn, nhưng cũng khá hợp lý đối với một cậu nhóc tám tuổi, trừ bức tranh cuối cùng.

Sau khi dạo quanh và chụp ảnh xong toàn bộ mọi ngóc ngách có thể, Tang Nghê vừa mới quay trở lại phòng khách thì đúng lúc bộ đàm của Bạc Dã vang lên.

Kết thúc cuộc nói chuyện, anh ra hiệu với hai người:

“Mở cửa đi, người của bộ Duy Tự và bộ Y Sinh đồng thời đến rồi, chúng ta sẽ nối tiếp luôn nhiệm vụ hộ tống người của bộ Y Sinh trở về bệnh viện.”

Thấy Một Mắt đưa tay lên tai chuẩn bị sử dụng bộ đàm, Tang Nghê đành nhận mệnh nhấc chân tiến về phía cửa.

Công việc giao tiếp giữa các bộ thật sự không phải để cho người làm mà.

Chiếc bàn ăn trong phòng bếp được tận dụng luôn để hai bên bàn giao công việc, Tang Nghê ngồi thẳng lưng mặt đối mặt với hai thành viên của bộ Duy Tự.

Như đã được lập trình sẵn từ trước, hai bên đồng loạt đưa ra thẻ công tác của mình, quét mắt nhận dạng chỉ trong vòng chưa đến ba giây.

Sau đó là một hỏi một đáp cực kỳ ngắn gọn:

“Mã định danh.”

“030204002996.”

“Nhiệm vụ ban đầu.”

“Xử lý tai nạn tại khu dân cư Hạnh Phúc.”

“Mức độ.”

“Âm linh.”

“Kết quả.”

“Ba người chết, một người hôn mê sâu, mất dấu tích của quỷ dị.”

Sau khi đã nhận bàn giao lại toàn bộ ảnh chụp tư liệu từ máy ảnh công tác của Tang Nghê, người nhìn có vẻ lớn tuổi hơn gật đầu với cậu:

“Được rồi, cậu chỉ cần gửi thêm một phần báo cáo kết thúc nhiệm vụ sang cho đội văn thư của bộ Duy Tự là được.”

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tang Nghê, hai thành viên của bộ Duy Tự phía đối diện đã đứng lên, một trong hai người còn cười nhe ra cả hàm răng trắng xóa.

“Bởi vì xuất hiện Niệm Linh, nên bên phía bộ Duy Tự sẽ tự rà soát lại toàn bộ thông tin của cả khu dân dư, thông tin từ phía các cậu chỉ dùng để tham khảo thôi chứ không phải dùng để lưu trữ như thường lệ, chúng tôi xem báo cáo sau là được rồi. Cũng sẽ không yêu cầu cậu phải nối thẳng đường liên lạc để bổ sung thông tin cần thiết sau bàn giao.”

Nhìn theo bóng dáng hai thành viên bộ Duy Tự đứng dậy rời đi, Tang Nghê cũng đành đứng dậy đi theo, vừa lúc thấy Một Mắt bước ra từ trong phòng ngủ phía đông liền vội vàng đuổi theo.

“Thế nào?”

Bước chân không dừng, ánh mắt cũng không rời khỏi xe đẩy, Một Mắt bớt chút tâm tư quan tâm.

“Một, hai, ba, bốn... đúng bốn câu hỏi!”

Tang Nghê vừa xòe tay ra đếm vừa hớn hở.

“Chú biết trước là hôm nay sẽ chỉ làm giao tiếp cơ bản thôi đúng không? Nên mới để cháu làm.”

Một Mắt nhếch mép:

“Chứ bình thường ai dám để một tay mơ đi giao tiếp nhiệm vụ chứ, phải biết rằng mối quan hệ giữa bộ Tử Chiến và bộ Duy Tự cũng chỉ là anh em cột chèo!”

Bốn thành viên bộ Y Sinh nhanh chóng đẩy chiếc xe đẩy đem theo người bệnh ra khỏi căn hộ, vào thang máy rồi di chuyển từ thang máy ra xe cứu thương đang chờ sẵn dưới cửa. Cả quá trình đều lặng im không một tiếng động.

Đội trưởng Bạc Dã đi trước mở đường, Một Mắt và Tang Nghê phụ trách an toàn phía sau. Theo sát cả đoàn người, từng thành viên của đội Dã Lang cũng gia nhập vào ngay sau khi xe đẩy đi ngang qua vị trí đang đóng giữ.

Sau khi cả bốn người của bộ Y Sinh và chiếc xe đẩy mang theo người bệnh đã được sắp xếp gọn gàng lên xe cứu thương, Bạc Dã, Một Mắt và Tang Nghê nhanh chóng nhảy lên theo, cánh cửa xe khép lại, lập tức lăn bánh rời đi.

Hai chiếc xe bán tải màu đen nối đuôi sát ngay sau đó, cả đội Tử Chiến Dã Lang theo sát rút lui khỏi hiện trường.

Hôm nay lại là một ngày tăng ca không lối thoát….