Địa Ngục Trống Rỗng

Chương 1: Thiếu nữ ngủ say

“Tí tách…tạch, tí tách…tạch...tạch…”

Sau một cơn mưa to kéo dài, tiếng nước mưa đọng lại từ trên vòm mái rơi xuống đất đều đều bỗng bị xáo trộn bởi hàng loạt những tiếng bước chân đều nhịp và dồn dập.

Một đoàn sáu bảy người bọc kín mít trong lớp áo mưa tối màu nhanh chóng xuyên qua con ngõ nhỏ, theo hướng kim chỉ nam trên chiếc la bàn đang điên cuồng dao động vội vàng vọt vào một tòa nhà bốn tầng trong khu dân cư Hạnh Phúc.

Không cần có người ra tiếng phân công, cứ mỗi một tầng lại có một người tự động tách ra khỏi đội dừng lại đứng gác tại lối đi chính. Cho đến khi ngừng lại trước cánh cửa căn hộ số 3312 thì chỉ còn lại có ba người.

Một người trong số đó nhanh chóng móc từ trong lòng ngực ra một tấm bảng điện tử áp lên tường, nhỏ giọng báo cáo:

“Có một sự sống, ba luồng năng lượng vô hại, có dấu hiệu của quỷ dị còn sót lại. An toàn!”

Giọng nói trong trẻo cùng với vóc người nhỏ bé khiến người khác nhìn qua không thể nào phán đoán ra được giới tính, nhưng chắc chắn đó là một người khá trẻ tuổi. Đáp lại những thông tin vừa rồi, một người thân hình cao lớn hơn đi ở chính giữa hơi chậm một chút dừng lại ngay phía sau chỉ nhẹ gật gật đầu.

Chiếc áo mưa to dài dán sát lên người phác họa ra một thân hình rắn chắc đầy sức bật.

Nhận được chỉ thị của đội trưởng, người còn lại kéo chiếc mũ áo mưa vốn đang che kín mít trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên đầy những nếp phong sương đối diện với mắt mèo trên cánh cửa, giơ tay gõ:

“Cốc, cốc, cốc! Cốc, cốc! Cốc!”

Năm giây sau, trong căn phòng hoàn toàn im lặng. Người đàn ông liếc nhìn vào tấm bảng, cảm nhận được sự nghi ngờ từ đối phương, người trẻ tuổi bên trái cũng vội vàng kéo mũ xuống.

Đó là một thiếu niên có khuôn mặt trắng sữa bầu bĩnh non nớt, đôi mắt hai mí với hàng lông mi dài cong vυ't càng làm cho cậu ta trông có vẻ mềm mại, cậu nhanh chóng nói:

“Bảng tâm đồ vẫn đang biểu hiện bên trong có một sự sống, không có dấu hiệu bị đe doạ hay giảm xuống chút nào.”

Thấy người đàn ông lớn tuổi vẫn hoài nghi nhìn mình, cậu càng sốt ruột, thậm chí còn chìa cả tấm bảng sang bên cạnh cho ông nhìn:

“Một Mắt, chú tự xem mà xem, mặc dù cháu mới tham gia nhiệm vụ lần đầu, nhưng kết quả tất cả các bài kiểm tra lên chính thức của cháu đều đạt trên mức ưu tú đấy.”

Đáp lại lời giải thích của cậu chỉ còn là cái ót của đồng đội, người đàn ông được gọi là Một Mắt quay người đối diện với cánh cửa một lần nữa, vừa gõ cửa vừa cao giọng nói:

“Chúng tôi là người của Cục an toàn, hiện tại nơi này đã an toàn, mở cửa!”

Lại năm giây nữa trôi qua, phía bên trong không hề có một tiếng động đáp lại nào.

Lúc này, người duy nhất vẫn đứng khoanh tay im lặng phía sau mới lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không khí yên tĩnh giá lạnh trong đêm mưa làm cho những người nghe thấy đều có cảm giác yên tâm và tin tưởng lạ thường, anh bình tĩnh quyết định:

“Có thể là bị ngất đi rồi, cạy cửa!”

“Có ngay! Cái này để em.”

Một Mắt nghe thấy vậy liền ngừng động tác xoay nắm cửa, nhìn đội trưởng.

“Để cho Tang Nghê thử.”

Người đàn ông trung niên thuận theo lùi lại phía sau nhường chỗ cho thiếu niên, một bên quan sát cậu, sẵn sàng chỉ dẫn nếu cần trợ giúp, một bên cảnh giác nhìn xung quanh.

Không hề có một chút khó chịu hay thắc mắc nào đối với mệnh lệnh của đội trưởng.

Trong cái thế giới mà sự sống được tính bằng từng giây này, cơ hội để bồi dưỡng nhân tài và thực hành trong an toàn không phải lúc nào cũng có.

Cho dù là nhân viên chính thức của Cục an toàn hay là nhân viên ngoài biên chế, kể cả là người thủ hộ hay là thợ săn tự do thì cũng sẽ tìm mọi cách có thể để tạo điều kiện cho người mà mình dẫn dắt có được càng nhiều cơ hội thực hành thực tế trong điều kiện an toàn.

Quy tắc và kỹ năng, chỉ có học được mới thuộc về chính mình, và chỉ có thuần thục thì mới có thể trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng khi gặp phải những tình huống nguy cấp.

Bởi vì quỷ dị khó chơi và hay thay đổi, mối nguy hiểm cần tiêu diệt có thể thay đổi từ vật này sang vật khác, biến đổi từ mục tiêu này sang mục tiêu khác chỉ ngay trong chớp mắt.

Con người đã dùng không biết bao nhiêu thời gian và bao nhiêu mạng sống để thử lỗi, mới có thể đúc kết ra những quy tắc và kỹ năng đó. Cái giá đắt đỏ ấy đủ để làm cho mỗi người đều tự giác tìm mọi cách truyền thừa nó, không chỉ vì mạng sống của mình, mà còn vì duy trì cơ hội sống sót cho các thế hệ sau.

Giống như là nhiệm vụ lần này, từ lúc bắt đầu nhận được cảnh báo là ở mức độ âm linh, trong quá trình cả đội nhanh chóng chạy đến đây thì nó lại bất ngờ dần dần hạ xuống. Khi đến nơi thì chuyển luôn sang chế độ an toàn. Thậm chí còn không có người cần cấp cứu gấp nữa luôn.

Là một cơ hội tốt để cho người mới luyện tập.

Nghĩ vậy, Một Mắt lại nhìn liếc một cái thiếu niên được gọi là Tang Nghê đang ngồi xổm loay hoay với cái tay nắm cửa.

Mặc dù mọi dấu hiệu kể cả bảng tâm đồ lẫn cảm giác hay bản năng đều cho thấy nơi này đang an toàn, nhưng không một ai trong đội dám thả lỏng. Cơ thể của mỗi người đều căng chặt, lúc nào cũng quan sát xung quanh và luôn luôn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Trên thế giới này đâu còn có nơi nào được gọi là an toàn!

“Cạch!”

Tiếng mở khoá lôi kéo sự chú ý của mọi người quay trở lại cánh cửa.

Tang Nghê toét miệng:

“Một phút ba mươi hai giây, bằng với kết quả tốt nghiệp của cháu đấy!”

Hàm răng trắng lóa cùng với vẻ mặt vênh váo của cậu làm Một Mắt cảm thấy thật ngứa tay, nhưng đang ở ngay trước mặt đội trưởng, chú không thể giơ tay lên cho cậu ta một cái cốc đầu được, chỉ đành nhẹ nhàng bâng quơ đáp:

“Chú chỉ cần hai bảy giây!”

Nói rồi đưa tay đẩy cánh cửa ra, cùng với tiếng cọt kẹt của tấm bản lề cửa cũ nát kêu lên khi bị di chuyển, chú ấy còn tiếp thêm một câu:

“Đội trưởng chỉ cần sáu giây!”

Tang Nghê há hốc mồm, dù vậy cậu cũng chỉ ngây người trong chưa đến một tích tắc, lại nhìn liếc qua đội trưởng, cảm thấy anh sẽ không trả lời những vấn đề ấu trĩ của mình, cậu đành vội vàng vừa đuổi theo Một Mắt đi vào trong vừa nói với theo với giọng đầy kinh ngạc:

“Không thể nào! Kỷ lục ghi chép trên bảng danh vọng là mười hai giây, đội trưởng nhanh như vậy sao có thể không có tên! Đầu tháng nào cháu cũng xem bảng danh vọng cập nhật, chưa bao giờ thấy tên Bạc Dã cả, tên đội trưởng có đặc điểm như vậy, nếu có thì chỉ cần nhìn một lần thôi là ai cũng sẽ nhớ, chưa kể đến còn phá vỡ kỷ lục như vậy, chú đừng có mà hù doạ cháu.”

Tiếng hai người đối thoại với nhau càng ngày càng nhỏ, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng Một Mắt đáp lại:

“Nhàm chán!”

Đúng thật là nhàm chán, Bạc Dã khoanh tay đứng dựa vào một bên cánh cửa đợi hai người kiểm tra, nếu như đối tượng cần cứu trợ ở bên trong không quá tàn tạ, anh phân vân không biết mình có nên để cho hai người bọn họ khiêng luôn người bị hại ra rồi đưa trực tiếp đến bệnh viện luôn không…

Dù gì thì nhiệm vụ lần này cũng không khác đi dạo chơi là mấy, thay vì cả đội phải ở lại đây đợi người của bộ Duy Tự đến tiếp quản thì chỉ cần để cho hai người đưa luôn người bị hại đến bệnh viện là được, những người khác có thể trở về nghỉ ngơi, còn nơi này thì cứ khoá cửa để đó, bộ Duy Tự thích đến tiếp quản lúc nào cũng được.

Đây mới đúng là phương thức làm việc chính xác!

Chứ dựa trên mức độ mạnh yếu và nguy cấp của nhiệm vụ lần này, không biết sẽ phải chờ đến mùa quýt năm nào đám rùa đó mới có thể xuất hiện.

Thời tiết này thật sự không thích hợp tăng ca một chút nào!

Đang phân vân đấu tranh giữa tuân thủ quy định và bản năng lười biếng, Bạc Dã bị tiếng kêu thất thanh của Tang Nghê đánh gãy:

“Đội trưởng! Niệm…niệm…ba…ba!”

Bạc Dã ngay lập tức đứng thẳng, bước nhanh vào trong.

Mặc dù không hề nhận thấy có một chút yếu tố nguy hiểm nào xung quanh, nhưng phản ứng Tang Nghê bất thường như vậy, bên trong rõ ràng đã phát sinh điều gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát.

Căn hộ khá rộng rãi có kết cấu ba phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc nội thất bên trong ngã trái đổ phải chứng tỏ những người sống ở đây đã trải qua một phen vật lộn với quỷ dị sau đó mới bị sát hại.

Điều này đúng là khó được! Người bình thường bị quỷ dị đột nhiên tấn công không sợ đến run rẩy, chết ngất hoặc khóc thét lên đã là rất dũng cảm rồi, những người sống trong căn nhà này không những trực diện trống đỡ mà có vẻ còn làm cho quỷ dị ăn lỗ nặng sau đó còn bị dọa bỏ đi.

Chỉ dựa vào chút ít quỷ khí còn sót lại, rất khó để xác định được loại quỷ nào chính là hung thủ gây ra thảm án này.

Ba vệt máu kéo dài hướng về phía căn phòng ngủ nhỏ phía đông cực kỳ bắt mắt, Bạc Dã vừa chăm chú nhìn hình dạng vệt máu dưới chân vừa đi về phía đó.

Nhìn chúng giống như là ba người bị hại đều cố gắng bò về phía căn phòng kia sau khi bị thương hơn là tử vong sau đó bị hung thủ lôi kéo dồn vào một hướng.

Trong căn phòng đó có thứ gì?

Một thứ quan trọng đến mức dù là những giây phút cuối cùng của cuộc đời những người kia vẫn cố gắng muốn tiến lại gần?

Cả Tang Nghê và Một Mắt đều đang ở bên trong căn phòng đó, nơi đó cũng tồn tại sự sống duy nhất sau thảm án này.

Ánh sáng nhu hoà phát ra từ bên trong làm anh sửng sốt, đây là…

Đưa một tay đẩy cánh cửa mở rộng ra hết cỡ, giống như hai người đồng đội đã bước vào nơi này trước đó, Bạc Dã cũng phải thất ngữ trước cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Trên chiếc giường đơn được bọc ga màu trắng tinh kê sát vào tường, một thiếu nữ xinh đẹp với làn da trắng như tuyết và tóc đen dài xõa tung đang nằm yên lặng.