Ký túc xá của năm nhất và năm hai không ở cùng khu, bất quá Kiều Cam Đường muốn đi quanh trước, Tạ Thần Diễn liền làm hướng dẫn viên du lịch. Vì vậy anh vừa mang theo Kiều Cam Tử xe nhẹ đường quen hướng về phía ký túc xá, một bên giới thiệu mấy chỗ ven đường đi.
Chỉ là Kiều Cam Đường một lòng còn đang hồi tưởng Cố Triệu Nam vừa gặp.
Cậu không khống chế được cẩn thận thăm dò: “Diễn ca, cái người vừa nãy ấy, anh ta là người thế nào vậy?”
“Cố Triệu Nam?” Tạ Thần Diễn còn tưởng rằng Kiều Cam Đường còn vì chuyện vừa nãy, liền an ủi: “Anh Anh, em đừng đem lời nói của tên đó để ở trong lòng. Cái tên này nói chuyện khó nghe, toàn trường đều biết, cô gái gửi cậu ta thư tình đều oán hận cậu ta tới khóc. Chẳng qua, cậu ta được Đông đại hoan nghênh làm hotboy số một, dù sao thì đức trí thể mỹ, mọi thứ ưu tú đều là của cậu ta, không chỉ là học bá, hội trưởng hội sinh viên, còn là trưởng câu lạc bộ bóng rổ, đánh bóng rổ cực kỳ tốt…”
“Vậy là, anh ta không có bạn gái..” Kiều Cam Đường nhỏ giọng thầm thì.
Tạ Thần Diễn không nghe rõ, “Cái gì?”
Vành tai Kiều Cam Đường trong nháy mắt nóng lên, lắc đầu liên tục: “Không, không có gì… Chính là cảm thấy anh ta thật lợi hại.”
Cậu âm thầm quấn quấn ngón tay, một mặt mừng rỡ bởi vì đối phương ưu tú như thế, một mặt lại có chút ủ rũ – người lợi hại như vậy làm sao coi trọng cậu đây?
Tạ Thần Diễn thấy Kiều Cam Đường mặt bánh bao tròn vo thành một nắm mới phản ứng lại là chính mình không nên khen ngợi người cười nhạo cậu. Anh vội vã xoa đầu Kiều Cam Đường, thề son sắt: “Anh Anh yên tâm, anh nhóc là trưởng câu lạc bộ Taekwondo cũng không phải giả. Sau này nếu tên kia còn dám bắt nạt em, anh liền giúp em đánh cậu ta.”
Kiều Cam Đường “Xì” một tiếng bật cười, “Biết rồi, Diễn ca lợi hại nhất!”
Tạ Thần Diễn đem cậu một đường đến ký túc xá, ký túc xá là bốn người một phòng, trên giường dưới bàn, tên cũng đã dán sẵn, chỗ ngủ của Kiều Cam Đường ngay gần ban công. Cậu thích vị trí này, có cảm giác an toàn.
Những người khác đều chưa tới, Tạ Thần Diễn đã nhanh tay lẹ chân giúp cậu trải giường chiếu thu dọn đồ đạc.
Kiều Cam Đường vây quanh Tạ Thần Diễn muốn giúp đỡ, chỉ là khi ở nhà cậu việc gì cũng chưa từng làm qua, không chỉ luống cuống tay chân mà còn cản trở Tạ Thần Diễn.
Tạ Thần Diễn có phần dở khóc dở cười, giơ tay ấn cậu ngồi trên ghế, “Anh Anh, em ở đây nghỉ ngơi một lát, những việc này một mình anh làm là đủ rồi.”
Kiều Cam Đường:…! Có cảm giác bị ghét bỏ!
“Anh Anh?” Lúc này một thanh âm trong trẻo mang theo hứng thú vang lên ở cửa.
Kiều Cam Đường sững sờ, quay đầu chỉ thấy một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi đang dựa nửa người vào cửa, cậu ta giương lên lông mày dài lộ ra mấy phần đẹp trai, thần sắc trêu ghẹo nhìn Kiều Cam Đường.
Bị người ngoài nghe thấy nhũ danh, mặt Kiều Cam Đường nháy mắt đỏ ửng.
Cậu vội vã nói sang chuyện khác, “Là bạn cùng phòng mới sao? Chào, chào cậu, tôi là Kiều Cam Đường…”
“Tôi là Lục Khải Nguyên.” Chàng trai dừng một chút, nhếch môi lộ ra răng trắng, “Xin chào Anh Anh.”
“?”… Kiều Cam Đường phản ứng lại, âm thầm tức giận trừng mắt cậu ta – thật là xấu tính mà…
Ngược lại, trong mắt Lục Khải Nguyên, bạn cùng phòng mới mặt bánh bao trắng trắng mềm mềm không giấu được tâm tình, sao lại đáng yêu như thế?
Đúng lúc một cánh tay khoác lên vai Kiều Cam Đường, Tạ Thần Diễn lại ở phía sau thu hút sự chú ý của Lục Khải Nguyên đang đối diện Kiều Cam Đường, cười như không cười nhìn cậu ta: “Chào bạn học Lục, tôi là sinh viên năm hai khoa tài chính Tạ Thần Diễn, cũng là anh trai của Kiều Kiều.”
“Chào đàn anh.” Lục Khải Nguyên sờ sờ mũi, có loại cảm giác khi dễ đối phương, bị phụ huynh người ta trừng mắt cảnh cáo.
Cậu ta ho thanh, quay đầu cười nhìn Kiều Cam Đường, rồi đi sắp xếp chỗ ngủ của mình.
Giường ngủ của Lục Khải Nguyên vừa vặn ngay sát chỗ Kiều Cam Đường, đầu giường đối nhau.
Sau đó, hai người bạn cùng phòng kia cũng lục tục đến ký túc xá, một người ôn hòa nhã nhặn, mang mắt kính là Thẩm Tư Đồng, còn người thân hình cao to, khuôn mặt trầm ổn tên Đào Sóc.