Tạ Thần Diễn giúp Kiều Cam Đường sắp xếp đồ đạc cẩn thận, anh nhìn đồng hồ, dặn dò: “Anh Anh, anh còn chút chuyện phải đi trước.”
Một tiếng gọi nhũ danh này của anh mà nguyên cái ký túc xá đang dọn đồ đồng loạt lia mắt sang nhìn Kiều Cam Đường.
Kiều Cam Đường trong nháy mắt xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Lúc chỉ có hai người bọn họ thì không có gì, cậu từ nhỏ đến lớn nghe Tạ Thần Diễn gọi như vậy đã thành quen. Nhưng bây giờ bạn cùng phòng đều ở đây, Kiều Cam Tử chỉ cảm thấy cả mặt đều nóng bừng, vội vã kéo tay anh đi ra cửa ký túc xá, nhỏ giọng nói: “Diễn ca, sau này có thể đừng gọi như vậy nữa không? Em cũng đã là người trưởng thành mười tám tuổi…”
Tạ Diễn Thần gãi gãi đầu, “Anh Anh, một nhũ danh mà thôi, anh gọi quen rồi. Hơn nữa, bé ngoan đáng yêu hơn mà…”
Kiều Cam Đường không biết nói gì:… Cái tên này còn gắn filter bé con sao?
Cậu nghiêm túc mím môi, câu chữ đứng đắn: “Chỉ có thể gọi khi ở riêng thôi!”
Tạ Thần Diễn nhìn mặt bánh bao nghiêm túc của em trai anh – càng đáng yêu!
Thế nhưng… Anh ho khan hai tiếng đáp lại: “Được, sau này có người ngoài anh sẽ chú ý. Được rồi, giường chiếu đều sửa soạn xong rồi, đồ rửa mặt anh đặt ở bồn rửa tay… Sau này có vấn đề gì, nhất định phải tới tìm anh.”
Kiều Cam Đường ngoan ngoãn gật đầu, thúc giục: “Yên tâm đi, anh mau đi bận chuyện đi Diễn ca.”
Tạ Thần Diễn nhìn dáng vẻ thúc giục này của cậu mà có chút buồn bực:… Em trai lớn lên không thèm dính người nữa phải làm sao bây giờ?
…
Chờ cậu một lần nữa đi vào ký túc xá, ba người bạn cùng phòng mới đang cười ghẹo cậu, “Anh Anh?”
“Không cho gọi tôi như vậy!” Kiều Cam Đường đỏ bừng mặt, xắn ống tay áo nắm tay lại hù dọa.
Những người khác nhìn dáng vẻ nhỏ bé tỏ ra hung dữ của cậu, vừa buồn cười và vô thức như nhìn thấy một đứa em trai.
Thẩm Tư Đồng ôn hòa nhã nhặn nhất, vội vã đổi giọng: “Được được được, không gọi, gọi Kiều Kiều nhé?”
Kiều Cam Đường chẹp chẹp miệng, dù sao cũng tốt hơn là Anh Anh.
Cậu muốn kết thân với bạn cùng phòng vậy nên lấy ra một đống đồ ăn vặt từ trong túi, chia cho bọn họ.
“Muốn ăn đồ ăn vặt sao?”
Lục Khải Nguyên nhìn gói kẹo màu da cam bị nhét trong lòng bàn tay, có chút buồn cười, loại này như phương thức kết bạn trong nhà trẻ này, thật đơn thuần đáng yêu.
Cậu ta trừng mắt nhìn, “Anh Anh, ăn kẹo của cậu, sau này anh trai đây nhất định che chở cho cậu!”
Kiều Cam Đường trợn tròn mắt, “Đã nói là không cho gọi như vậy! Hơn nữa, sao cậu lại là anh trai?”
Thẩm Tư Đồng đẩy mắt kính một cái, cười nói: “Chúng ta tính từ tôi giới thiệu đi, xếp thứ tự theo tuổi tác.”
Đào Sóc cũng gật đầu đồng ý.