Cố Triệu Nam khi nghe đến nhũ danh cậu lại nhíu mày khó nhận ra – gọi một thằng con trai là Anh Anh?
“Đàn anh, xin chào…” Kiều Cam Đường bỗng nhiên căng thẳng lại thấp thỏm nhìn hắn, nước mắt trên mặt còn chưa lau, con ngươi sáng lấp lánh như là được tắm nước trong, rạng ngời rực rỡ.
Cố Triệu Nam khẽ nhúc nhích ngón tay, vậy mà lại có loại kích động muốn lau nước mắt người kia. Hắn mạnh mẽ đè xuống, nhìn nhóc yếu ớt bị nóng tới khóc, ánh mắt lạnh nhạt, “Khóc cái gì, không ngại mất mặt à?”
Kiều Cam Đường sững sờ, vừa rồi còn mơ mộng cùng đối phương căng thẳng tiếp lời, tâm tình hơi vui vẻ giống chơi tàu lượn siêu tốc, nháy mắt té thẳng xuống vực.
Cậu biết mình luôn không khống chế được thể chất dễ rơi nước mắt, rõ ràng rất nỗ lực nhịn, nhưng căn bản nhịn không được.
Lúc học tiểu học, cũng có mấy đứa cười nhạo cậu y như nữ sinh mít ướt, chỉ biết khóc nhè, nhưng sau đó Tạ Thần Diễn đều sẽ đánh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ. Lâu dần, không có ai dám cười nhạo ngay trước mặt cậu.
Bất quá cậu vốn không thèm để ý mấy người kia.
Nhưng bây giờ, người cậu lần đầu gặp mặt liền sinh hảo cảm, câu đầu tiên nói với cậu lại là chê cậu khóc lóc mất mặt…
“Em…” Kiều Cam Đường lại càng khóc dữ hơn, nghẹn ngào đến nói không ra lời, oan ức đều chỉ có thể thể hiện ở viền mắt đỏ lên.
“Cố Triệu Nam!” Tạ Thần Diễn nháy mắt lạnh mặt, cảnh cáo liếc nhìn hắn, lại quay sang nhìn Kiều Cam Đường, âm thanh nhu hòa: “Anh Anh đừng để ý cậu ta, con người này mồm chó không nôn được ngà voi. Bé ngoan, đừng khóc, khóc là sẽ đau mắt.”
Cố Triệu Nam nhìn Kiều Cam Đường đang đỏ bừng mắt, như thể một cái bánh bao trắng mịn bị dày vò đến khóc, trong lòng bỗng thấy ngột ngạt.
Hắn dừng một chút, đè xuống đáy mắt lạnh nhạt, nói: “Còn mười phút nữa là đến giờ thầy Cách mở hội, nếu cậu muốn dỗ em trai vậy thì tôi đi trước.”
Hai người bọn họ vốn là muốn đi đến chỗ phòng họp của giảng viên bên kia, chỉ là Tạ Thần Diễn trên đường nhận được điện thoại của Kiều Cam Đường, liền ném hết ra sau chạy qua đón cậu.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Triệu Nam, Kiều Cam Đường kéo kéo ống tay áo Tạ Thần Diễn, “Diễn ca, anh đi họp trước đi, tự em có thể…” Hai mắt cậu đỏ hồng, nhưng ít nhất nước mắt đã dừng lại.
Tạ Thần Diễn nghe âm thanh vì đã khóc nên hơi khàn khàn của cậu, đuôi mắt là một màu hòng nhưng đặc biệt ngoan ngoãn, đáy lòng không khỏi nhũn ra, cười xoa mái tóc màu nau của cậu: “ Không sao đâu, anh xin nghỉ một ngày. Đi, anh dẫn em đến ký túc xá.”
Anh một bên cầm lấy vali trong tay Kiều Cam Đường, một bên ôm ngang qua vai cậu đi về hướng ký túc xá, “Sao em lại một mình đến đây?”