Khóc Thắng Được Toàn Bộ Thế Giới

Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Lại là ngày đầu tiên đi học của sinh viên năm nhất.

Thành phố A tháng chín vẫn nóng như đổ lửa.

Đông đại là trường đại học đứng đầu trong nước, tân sinh viên tới báo danh mặc dù mỗi người mồ hôi đầm đìa, nhưng đầy mặt lại là nụ cười thanh xuân, mang đầy chờ đợi cùng ước mơ đối với tương lai.

Một bóng người cao gầy đứng một góc sân trường, cậu kéo theo một vali to đựng đầy hành lý, đầu đội mũ đánh cá, mặc áo thun trắng, quần đùi đen, chân trắng như là sẽ phản quang.

Con mắt trắng đen rõ ràng lập loè ánh nước, da thịt trắng nõn ban đầu bị mặt trời phơi đến đỏ chót, sợi tóc màu nâu mềm mại mướt mồ hôi kề sát sau tai.

Kiều Cam Đường hiện tại cực kì hối hận khi từ chối việc ba mẹ đưa cậu đến.

Cậu từ nhỏ ở trong hũ mật ngâm lớn, bởi vì sinh non thể nhược, nên người xunh quanh đều sủng ái cậu rất nhiều. Hơn nữa vì cậu thể chất không khống chế được nước mắt, quả thực là em bé mít ướt, còn thu được nhũ danh - Kiều Anh Anh.

Lần này thật vất vả lên đại học mới có cơ hội rời nhà, cậu như bao nhóc con vừa mới thành niên, kiên trì một mình kéo vali đến trường học mới báo danh.

Ba mẹ Kiều vốn không yên tâm lắm, nhưng đứa nhỏ kiên quyết không để bọn họ đưa đi. Cuối cùng ba mẹ Kiều vẫn là nghĩ đến Tạ Thần Diễn đã ở Đông đại, liền nhờ anh chăm sóc cho Kiều Cam Đường.

Cậu vốn là không định tìm Tạ Thần Diễn, thế nhưng… cậu lạc đường.

Kiều Cam Đường cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

Cậu ngoan ngoãn báo cáo xong vị trí, liền kéo vali trốn dưới một cât đại thụ chờ người. Đáng tiếc vào giữa trưa chỗ dưới bóng cây nhỏ đến đáng thương, căn bản không giấu được cậu.

Ven đường tình cờ có đàn cậu đàn chị đi ngang, nhìn thấy cậu cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái – học sinh mới năm nay đẹp mắt vậy?

Kiều Cam Đường đại khái đợi khoảng mười phút, bị mặt trời phơi đến choáng đầu hoa mắt, rốt cục nghe được mổ âm thanh quen thuộc: “Anh Anh!”

Kiều Cam Đường theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy tên chân dài Tạ Thần Diễn đi nhanh tới.

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Cam Đường bị mặt trời phơi đến đỏ bừng mặt nhỏ, mặt biến sắc, tiến lên nghiêng người muốn giúp cậu chắn nắng, lại đem trà sữa lạnh mới mua trong tay kín đáo đưa cho cậu.

Tuyến lệ phát đạt, lại vừa mệt vừa nóng, Kiều Cam Đường lúc này nhìn thấy người quen thuộc, ánh nước trong hốc mắt đã lại không kiềm được, chảy ào ào xuống. Cũng không tính toán chuyện đối phương gọi nhũ danh của cậu nơi đông người.

“Diễn ca…” Cậu thật ra cũng không có khóc thành tiếng, thế nhưng âm thanh nói ra không tránh khỏi có chút nghẹn ngào, hơn nữa nước mắt lăn xuống như tuyến hạt châu đứt, như là đặc biệt oan ức thương tâm.

Tạ Thần Diễn liền luống cuống dỗ cậu, “Không khóc, không khóc, Anh Anh không khóc, đều do anh tới chậm…”

Anh nhìn Kiều Cam Đường lòng bàn tay bị xiết đỏ vì kéo vali, không khỏi đau lòng – nhóc yếu ớt từ nhỏ đâu chịu nỗi khổ như thế?

Lúc này, lại vang lên thanh âm trầm thấp từ tính lại lạnh nhạt đến nghe không ra tâm tình: “Tạ Thần Diễn, còn có đi hay không?”

Giọng nói đặc biệt trầm thấp dễ nghe khiến Kiều Cam Đường ngẩn người, không biết cả mặt nước mắt mơ mơ màng màng mà nhìn sang, chỉ thấy một cậu trai áo trắng quần đen đang lẳng lặng đứng một bên nhìn hai người bọn họ.

Tóc rối lay động, mặt đen như mực, ngũ quan đẹp trai bức người như thể trời cao tỉ mỉ điêu khắc ra, ánh mắt lạnh nhạt thâm thúy đảo qua mang theo một luồng mười phần cảm giác ác liệt ngột ngạt.

Kiều Cam Đường ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy tim nhảy chachacha trong lòng ngực – người này thật đẹp mắt. Hắn rõ ràng chỉ là đứng ở đó, lại giống như sắp phát sáng đến nơi.

Hơn nữa còn rất cao!

Chính cậu cao một mét bảy mươi lăm, rõ ràng cũng không thấp, mặc dù xung quanh đều là một mét tám! Tạ Thần Diễn cũng một mét tám hai, thế mà người con trai này xem ra còn cao hơn Tạ Thần Diễn.

“Đi ngay! Đây là em trai tôi, đáng yêu không? Em ấy là Kiều Cam Đường, nhũ danh Anh Anh.” Tạ Thần Diễn quay đầu lại nhìn Cố Triệu Nam, ngữ khí giới thiệu Kiều Cam Đường mang theo đắc ý không tên. Anh quay lại nhìn Kiều Cam Đường, lúc này giới thiệu lại khá tùy ý: “Anh Anh, đây là bạn cùng phòng anh, Cố Triệu Nam.”