Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 36

Xe đến thành phố M đã là hơn 11 giờ tối.

Tôi xuống xe, gần nhà ga khi ấy có một bốp điện thoại công cộng, tôi bỏ đồng xu vào, gọi vào số điện thoại của Từ Tịnh.

Điện thoại kêu một tiếng ‘Đinh’, Từ Tịnh nhận máy.

"Xin hỏi, ai vậy?"

Nghe thấy giọng chị, trái tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng: “Chị, là em.”

Từ Tịnh vội vàng hỏi: “Tiểu Vũ sao? Hiện giờ em đang ở đâu? Có ai bên cạnh không? Cả ngày hôm qua em đi đâu? Chị gọi điện hay nhắn tin đều không thấy em trả lời, Tiểu Vũ... chị rất lo cho em.”

Trong giọng nói chị không giấu được sốt ruột, trái tim tôi như được sưởi ấm, tôi nói: “Em đang ở nhà ga đường dài của thành phố M. Chị đến đón em đi...”

“Thành phố M? Em... em tới đây khi nào?”

Tôi hít hít mũi: “Chị gái, em lạnh quá."

Tôi nghe thấy tiếng kéo cửa gấp gáp từ trong điện thoại truyền tới: “Tiểu Vũ, em ngoan đứng yên ở đó, đừng chạy lung tung, chị lập tức sẽ đến ngay.”

Tôi ngồi trên bậc thang sát đường hút thuốc, chờ Từ Tịnh.

Thành phố M về đêm, vẫn phồn hoa như cũ. Ở ngã tư, người đi đường rất nhiều, tới tới lui lui, tấp nập.

Không biết hút bao nhiêu điếu thuốc, tôi mới nhìn thấy chị. Phía sau chị có một người con trai đi theo, nhìn cũng rất được.

Từ Tịnh vừa thấy tôi, liền tức giận hét lên: “Tại sao muộn như vậy em còn chạy loạn? Có biết nguy hiểm lắm không?”

Tôi ôm lấy hai vai, co rúm người vì lạnh: “Chị, em lạnh quá.”

Từ Tịnh không nỡ quở trách tôi nặng lời, chị bất đắc dĩ thở dài, cởϊ áσ khoác trên người choàng lên tôi: “Về sau nếu muốn đến, trước tiên gọi điện thoại cho chị, chị sẽ đi đón em.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Quần áo của Từ Tịnh luôn có mùi hương thật thơm.

Người con trai kia đi tới, nhìn tôi cười: “Em là Tiểu Vũ đúng không?”

Tôi nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Từ Tịnh.

“Đó là bạn cùng khóa của chị, Lee. Bọn chị đang ôn tập, chị nói muốn tới đón em, nên cậu ta cũng đi theo tới đây.”

Anh chàng kia cười với tôi, gật gật đầu.

Tôi nói: “Quả lê?”

Anh ta ngẩn người, tiện đà cười lên: “Nếu em thích gọi anh như vậy, anh cũng không có ý kiến gì.”

Tôi quang minh chính đại nhìn anh ta từ đầu đến chân, dò xét một phen, cuối cùng, không thể không cảm khái.

Anh chàng này có bộ dáng cao như người mẫu, lại có được gương mặt so với con gái còn xinh đẹp hơn.

Nếu Đớ Thanh nhìn thấy anh ta, nhất định sẽ không kiềm lòng được mà ôm lấy anh ta, sau đó khóc rống lên: “Người anh em, chúng ta thật sự là đồng bệnh tương liên!”