Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 35: Điềm báo

Nhà ở vẫn như cũ, giống như lần trước tôi rời khỏi, sạch sẽ ẩn sau sự thối nát.

Trong không khí còn nhàn nhạt một mùi hương Mân Côi.

Trước cửa bày một đôi giày da của đàn ông, dựa vào bên cạnh là một đôi giày cao gót đỏ chót của phụ nữ.

Đúng vậy, dựa sát vào nhau.

Tôi không có ý định chào hỏi Vương Kiều Hồng. Tôi trở về, chỉ để lấy ảnh chụp của tôi và Từ Tịnh.

Thế nhưng, chưa bước đến cửa phòng, tôi đã thấy một người đàn ông.

Ngũ quan ông ta có vài phần giống tôi. Thân hình càng giống như trong trí nhớ, vô cùng cao lớn.

Dựa sát bên cạnh ông là một người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ, bà ta có chiếc cổ cao, một đôi chân dài, thân hình lả lướt.

Là Từ Diệu Thành và Vương Kiều Hồng.

Tôi không phát ra tiếng động, lặng lẽ ra ngoài.

Mặt trời đã hoàn toàn lên tới trên đỉnh. Ánh sáng chiếu trên người tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rét lạnh.

Kéo sát quần áo vào người, không biết nên chạy đi đâu.

Bộ dáng Từ Diệu Thành cũng không bởi vì năm tháng mà thay đổi. Thậm chí theo thời gian, ngược lại làm cho ông ta có một loại khí chất trầm ổn gì đó.

Từ Diệu Thành cùng Vương Kiều Hồng ôm nhau, dùng một tư thế cắn nuốt lẫn nhau.

Tôi tìm một góc tối nhỏ, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, vùi đầu thật sâu vào giữa hai chân.

Không có Từ Tịnh ở đây, không có ai sẽ dịu dàng che mắt tôi lại.

Một đêm không có chỗ ở, mệt mỏi cực độ, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp tới.

Tắt điện thoại di động, điều chỉnh tư thế một chút, tôi làm tổ trong góc tường, chìm vào giấc ngủ.

Thế mà trong mơ, tôi lại mơ thấy Từ Diệu Thành.

Ông ta ôm đầu Vương Kiều Hồng trong ngực.

Trên khóe miệng thấm những tơ máu dài nhỏ khác nhau, giống như một con rắn.

Bụng của ông ta dần dần trướng to, cuối cùng, nổ ra, nửa thân thể của Vương Kiều Hồng từ trong bụng ông ta đi ra, cả người máu tươi đầm đìa.

Tôi bừng tỉnh, mồi hôi lạnh không ngừng ứa ra.

Nhìn quanh bốn phía, trời đã tối rồi.

Tôi xoa trán, không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy.

Từ trong túi tiền lấy ra một bao thuốc lá, lựa ra một điếu để hút.

Hút đến điếu thứ hai, tôi lại đột nhiên nhớ Từ Tịnh, nhớ đến mức phát điên.

Ngực của chị rất ấm, bàn tay của chị vừa ấm áp lại vừa sạch sẽ. Trên người chị có mùi hương rất dễ chịu, khiến cho tôi an tâm.

Vứt điếu thuốc trong tay, tôi lảo đảo đứng lên đi về phía bến xe đường dài.

Xe đi tốc độ cao trong bóng tối bắt đầu khởi hành.

Đường cái thưa thớt, những người trước mắt tôi ngày càng không rõ ràng.