Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 34

Đi ngang qua một quán Internet, tôi tiến vào.

Bên trong có đèn, hệ thống sưởi ấm, còn có rất nhiều người.

Nhìn đằng sau, có mấy người địa phương làm tôi cảm thấy an tâm đôi chút.

Mở máy tính, đăng nhập mạng Y.

Lúc ấy mạng Y phổ biến hơn so với mạng F hiện tại, nhưng ảnh đại diện của Từ Tịnh vẫn là một màu đen.

Trong tiệm Internet, khói thuốc lượn lờ, không khí cũng kém.

Có một người đàn ông trung niên bên cạnh không ngừng nhìn về phía tôi.

Tôi trừng mắt nhìn ông ta, sau đó mở trò chơi nhập vai, cùng đồng đội chém gϊếŧ.

Trời dần dần sáng, tôi xoa xoa đôi mắt đã cả đêm không ngủ, nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn.

Tính tiền, rời rời khỏi tiệm Internet.

Thành phố S vào sáng sớm, sương mù lượn lờ, một mảnh mờ mịt.

Không khí lại lạnh thấu xương.

Tôi hắt xì vài cái, kéo kéo quần áo vào sát người, đi về nhà.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, luôn đi theo tôi.

Tôi cảnh giác, bước nhanh hơn.

Tiếng bước chân phía sau cũng cùng lúc bước nhanh hơn.

Tôi bắt đầu chạy.

Cánh tay đột nhiên bị người nào đó kéo lại: “Muốn trốn đi đâu.”

Hoảng sợ quay đầu, thì ra là tên đàn ông trung niên trong quán Internet lúc nảy.

Ông ta ác ý cười, kéo tôi vào một cái ngõ nhỏ.

Tôi giãy giụa, suy nghĩ cách thoát khỏi tay ông ta, nhưng lực tay của đối phương quá mạnh.

Cảnh tượng hai năm trước đột nhiên hiện ra trong trí nhớ tôi.

Đêm đó, không có ánh trăng.

Trên nền đá lát dơ bẩn, sinh trưởng rất nhiều rêu, cỏ, ẩm ướt.

Tôi không thấy rõ mặt hai tên đó.

Bọn chúng xé rách quần áo tôi, dù tôi có kêu khóc cỡ nào, cũng không dừng lại.

Tàn nhẫn bẻ gãy cánh của tôi.

Cảnh tượng này tương tự, cũng là con ngỏ nhỏ tối tăm, nền đá lát dơ bẩn, không khí ẩm ướt.

Người đàn ông bộ mặt dữ tợn, ý đồ muốn xé rách áo của tôi.

Tôi không biết mình lấy sức lực từ đâu ra, cúi đầu hung hăng đánh mạnh vào hạ bộ của ông ta.

Đối phương bị đau liền buông tay, tôi nhanh chóng bỏ chạy.

Gió ở bên tai gào thét, âm thanh mãnh liệt của tên đàn ông phía sau dần dần biến mất.

Tôi chạy thật lâu, thật lâu, tựa như muốn chạy trốn khỏi thế giới này.

Đến lúc tôi dừng lại thì đã đứng trước cửa nhà Vương Kiều Hồng.

Mặt trời đã lên cao, từng đợt ánh nắng chiếu vào căn nhà, tạo ra một tầng lưới màu vàng.

Tôi điều chỉnh nhịp thở, sau đó mới đi vào.

Tôi hận Vương Kiều Hồng.

Nếu bà ta không bất hòa với Từ Diệu Thành đến mức ly hôn, tôi cũng sẽ không cần rời xa Từ Tịnh 12 năm, cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng này.